Chương 238: Ngồi lên


Trái tim Ôn Huyền như bị đánh trúng.

Anh vẫn không yên tâm để có một mình trở về lúc nửa đêm nửa hôm thế này.

Sau khi lên xe, cô địn8h nói chuyện với anh, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng ấy,mọi lời nói đều nghẹn lại, đến cuối cùng chỉ đành kìm nén.
Tốc độ xe rất nhanh, đường còn xóc nảy, khiến Ôn Huyền vốn đã ngạt thở lại càng khó chịu hơn, sắc mặt cô hơi tái.
Cuối cùng, cô nắm chặt dây an toàn, nói ra hai chữ:
Dừng xe!

Chiếc xe lái thêm một đoạn, khi cô định lên tiếng lần nữa, nó mới dừng khựng lại.
Tự nh6iên cô lại cảm thấy hối hận, hối hận vì đã bảo anh đưa mình về.
Anh không nói câu gì, hơi thở trên người anh càng khiến cô không chịu nổi. 5
Cuối cùng, cô nhỏ giọng nói:
Lục Kiêu, thực ra vừa rồi em chỉ nói vậy thôi, anh không cần đưa em về đâu.

Nhưng khi cô im lặng mở cửa xe ra, lại phát hiện ra mình không mở được.
Cửa bị khóa rồi.
Cô thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn Lục Kiêu.

Em nói xong chưa?

Không đợi cô nói hết câu, Lục Kiều đã ngắt lời cô, giọng nói lạnh lùng vô cảm, khiến hơi thở của Ôn Huyền như khựng lại, không nói ra nổi nữa.
Lục Kiêu vẫn lái xe, anh thuộc đường ở đây, dường như rất vội vàng, anh còn đi qua sa mạc Gobi.
Ôn Huyền tái mặt tháo dây an toàn, lông mi run rẩy, chuẩn bị xuống xe.
Cô thừa nhận là mình sợ.
Sợ bầu không khí này, sợ anh như vậy, sợ anh sẽ nói ra điều gì đó.
Cô thắt dây an toàn vào,3 không dám ho he gì.
Chiếc xe nhanh chóng được khởi động, rời khỏi bệnh viện rồi rẽ vào con đường đưa cô về.
Lái đi được khoảng hai9 mươi phút, anh chẳng nói chẳng rằng điều gì, bầu không khí trong xe khiến cô cảm thấy ngột ngạt, lồng ngực nghẹn ứ, cực kỳ khó chịu.
Câu nói ấy như một viên đá ném vào biển cả thênh thang, không gây ra một gợn sóng nào.
Anh tiếp tục lái xe, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Ôn Huyền cắn môi dưới, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:
Lục Kiêu, em nghiêm túc đó, đừng đưa em về nữa, đám Trát Tây vẫn...

Lục Kiêu thì lại như cố tình, thấy cô không mở được cửa xe nhưng cũng không đoái hoài gì tới, trong mắt không hề có sự dao động, như đã biết trước rồi.

Thậm chí sau khi dừng xe lại, anh còn chậm rãi rút một điếu thuốc trong hộp ra ngậm vào miệng, sau đó cúi đầu xuống. Tiếng bật lửa vang lên, đốm lửa cũng nhảy lên.

Anh cụp mắt, châm thuốc.

Trong khoang xe mịt mờ, ngọn lửa lấp lóe làm tôn lên khuôn mặt anh, đến cả độ cong của lông mi cũng rất rõ nét.

Chiếc mũi nửa sáng nửa tối, hình thành cái bóng lập thể, che đi khóe môi lạnh lùng của anh, tạo thành một cảm giác nguy hiểm khó diễn tả.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.