Chương 240: Cởi


Cô vùng vẫy dữ dội, đỏ mắt hoe.

Hai chân cô đạp lung tung, tránh thoát rồi vội vàng mở cửa xuống xe.
Nhưng hít được hai hơi, anh dụi nó vào trong gạt tàn, mở cửa đi xuống xe.
Sắc mặt của Ôn Huyền rất khó coi, cô run rẩy muốn kéo áo trên vai lên, trong lòng đau đớn và xót xa khó tả.
Vốn anh còn tưởng là cô không bị thương.
Ôn Huyền c5ắn răng không nói, cô sợ mình nói ra thì anh muốn giết cô hơn.
Cô định nhân cơ hội này xuống xe, nhưng anh quay lại rất nhanh, khuôn mặt nhợt nhạt của cô đụng thẳng vào người anh.
Cái chân thon dài mới vươn ra được một nửa cứng đờ lại ở đó.
Nhưng vừa ngả người đi thì một cá8nh tay dài rắn chắc đã bắt lấy eo cô, túm tay cô khoác lên vai, nghe thấy tiếng rên đau đớn của cô.
Đến khi quay đầu lại, nước mắt đong đầy t3rong mắt cô:
Đau... Lục Kiêu, vai em đau lắm... mau bỏ tay ra...

Anh tay đổi sắc mặt, vạch vai áo của cô xuống, chỉ thấy một vệt máu thẩm ra vai cô.
<6br>Áo sơ mi rách luôn rồi.

Sao lại bị thương?
Anh nhìn cô đăm đăm, hỏi.
Thực ra lúc tên kia bắn phát súng đầu tiên, viên đạn vượt qua vai cô, khi ấy không cảm thấy gì, một lát sau mới bắt đầu đau.
Nhưng vết thương ấy đã là gì so với đám Trát Tây, vậy nên không nói ra.
Ôn Huyền chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy cánh môi mím chặt và đôi mắt thâm sâu của anh.
Đối diện mười mấy giây, cổ rụt chân về, mặt trắng bệch không còn màu máu, cúi gằm đầu xuống.
Cô cứng người lại.
Giọng nói bên cạnh lại vang lên, dường như đã hết kiên nhẫn rồi:
Không hiểu à? Có cần anh tự làm không?

Tối nay, anh thật sự khiến cô cảm thấy sợ hãi, cô biết mình không nên tham dự vào nhiệm vụ của bọn họ, nhưng nếu cô không đi thì hiện tại Trát Tây đã...
Cửa xe không đóng, gió thổi vù vù vào trong.
Bầu trời tối om, không hề có ánh trăng, thậm chí còn loáng thoáng có tiếng sấm.
Gió đêm lành lạnh luồn từ lòng bàn chân lên tận sống lưng, khiến cô rùng mình một cái.
Cô đang nói thật.
Lục Kiêu híp mắt lại, nhìn nước mắt của cô mấy g9iây, sau đó đặt tay lên vai cô, cô lập tức kêu lên.
Trong tay anh cầm một hòm thuốc.
Sau khi lên xe, anh lạnh lùng nói ra mấy chữ:
Cởi áo ra.

Cô không nói, không có nghĩa là Lục Kiểu không đoán được.
Anh chỉ nghĩ qua là đoán ra ngay, sắc mặt càng khó coi hơn, buông lỏng cô ra, đồng thời không nhịn được rủa một tiếng, rất thuốc càng hăng hơn.
Ôn Huyền:
...


Hàng lông mi cong dày run run, hơi thở khựng lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.