Chương 244: Đêm mưa


Thỉnh thoảng cô lại nức nở ngăn cản anh, nhưng đến cuối cùng lại dần dần khuất phục trước hai cánh tay như gông cùm của anh, 8trước sự dịu dàng trí mạng ấy.

Trong màn mưa, bóng hai người hòa vào làm một với màu đen xung quanh.

Anh cúi3 đầu, tham lam đòi lấy.
Đi khỏi đây, sau đó nói rõ chuyện này với cô.
Vừa nói, anh vừa định mở cửa xe bế cô vào.
Ôn Huyền cắn răng, nghẹn ngào giãy giụa:
Không cần anh lo cho tôi!


Em đủ chưa hả? Nếu em mất tích ở nơi này thì chỉ mang tới phiền phức cho người khác thôi!

Anh đột nhiên hắng giọng, giọng nói lạnh lùng và nghiêm túc, hai tay cầm cổ tay cô, đè lên hai bên đầu.
Câu nói ấy của anh như đụng trúng vào nơi nào đó nhạy cảm trong lòng cô, lông mi cô rung rung, hơi nước phủ đầy mắt. Cô chậm rãi nói:
Đúng thế... Tôi mất tích thì chỉ mang tới phiền phức cho đại Đội trưởng Lục,
Không biết qua bao lâu, anh bế cô đi về phía chiếc xe việt dã.
Màn đêm đen kịt, như 9một tấm lưới khổng lồ muốn cắn nuốt hết thảy.
Nội tâm của con người ta cũng rơi vào vực sâu lạnh lẽo ấy.
Khắ6p người Ôn Huyền bị nước mưa xối ướt, lọn tóc dán chặt vào gò má trắng nõn, trên hàng mi dày vẫn còn vương giọt nước, đôi mắ5t cũng ửng đỏ. Đến khi nhìn về phía anh, cô cất tiếng nói nghèn nghẹn:
Thế này
coi là gì đây... Anh đã chia tay với tôi rồi, có tư cách gì làm thế với tôi...

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Lục Kiêu toàn là nước mưa, anh tùy tiện vuốt một cái. Khi nhìn về phía cô, anh kiềm chế sự nóng nảy trong lòng, đôi mắt đen thâm sâu:
Em đi với anh đã rồi nói.

làm lãng phí thời gian và sức lực của anh...

Con người của Lục Kiêu khựng lại.
Trong cặp mắt đỏ bừng của Ôn Huyền vẫn còn vương nước mắt, môi lại nhếch lên như đang trào phúng:
Thì ra tôi cũng chỉ đến thế...

Cô muốn chạy đi, nhưng một cánh tay dài rắn rỏi đã ôm lấy eo cô từ đằng sau.

Bốp!

Vai cô đụng vào cửa xe, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Giờ khắc này, không ai biết trong lòng cô đang nghĩ gì, cô chỉ nhìn anh bằng đôi mắt ngấn lệ, như lưu luyến, như không nỡ, còn mang theo sự oán trách không hình dung được.

Đôi mắt đẫm nước như che đi những suy nghĩ trong lòng cô. Khóe môi cô khẽ nhếch, đến khi mở miệng lần nữa, giọng cô như mang theo sự mỉa mai:
Là tôi nhìn nhầm người rồi, rốt cuộc anh có điểm nào đáng để tôi

thích? Anh yên tâm, từ nay về sau, tôi sẽ làm đúng như ước muốn của anh, chia tay và quên anh.


Từng câu từng chữ thốt ra, khiến cặp mắt anh co rụt lại, lông mày nhíu chặt, nắm đấm cũng biết lại.

Cô đang nói cái gì?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.