Chương 307: Cô “có” rồi?
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 573 chữ
- 2022-02-06 11:48:58
Cuối cùng, khi ngồi xuống chiếc ghế dựa trong phòng, anh ta thở dài một hơi thật sâu, nhắm mắt day trán thật mạnh.
Vẻ mặt của anh ta mang8 vài phần mệt mỏi, có vẻ như đêm qua không được ngủ ngon.
Mà cũng đúng là như thế, vì sao tối qua anh ta không ngủ đủ giấc? Vì mải chăm 3sóc ai kia chứ gì nữa.
Ôn Huyền mau chóng lau nước mắt, sau đó ngẩng đầu mỉm cười với anh, dịu dàng nói:
Chuyến bay của em là vào buổi tối, lát nữa em phải tới sân bay.
Chỉ có đôi mắt của cô là hơi ửng đỏ, ngoài ra thì không có bất cứ điều gì khác thường cả.
Mặc dù anh đã biết trước rồi, nhưng thấy cô khó chịu đến thế rồi mà vẫn cười nói như thể rất nhẹ nhõm, trong lòng anh càng thêm dằn vặt.
Nhưng cái tên khốn đó thì hay rồi, thức dậy nhìn thấy anh ta mà cứ như nhìn thấy ma.
Nếu anh ta không nhì9n nhầm thì trong lúc vội vã ra ngoài, Hoắc Khải còn chưa kéo cả khóa quần.
Lúc này, Ôn Huyền cũng chỉ lẳng lặng ngồi đó, cúi đầu cầm thìa múc cháo, trong lòng anh bỗng thấy đắng chát và nhói đau.
Cô càng yên lặng thì anh càng đau lòng.
Anh biết mình là một người bạn trai không xứng chức, không thể bầu bạn bên cạnh cô.
Nơi này có những thứ mà anh muốn bảo vệ, có những nhiệm vụ cần đến anh.
Ôn Huyền.
Hů?
Nhưng cô vẫn lắc đầu, nhỏ giọng nói:
Bây giờ đang quay phim với đoàn làm phim, em phải nghe theo sự sắp xếp của bọn họ, có thời gian em sẽ đi thăm bố mẹ anh.
Cô nói dứt lời, Lục Kiêu im lặng giây lát, sau đó nghiêm túc nhìn cô và nói một câu:
Ôn Huyền, là bố mẹ của chúng ta.
Ôn Huyền:
...
Ôn Huyền đang cúi đầu ăn cháo, nghe vậy hơi sửng sốt.
Lục Kiêu bỗng vươn tay ra, chạm nhẹ vào khuôn mặt cô.
Ngay lập tức, sống mũi Ôn Huyền cay cay, nước mắt rơi xuống bát cháo.
Chỉ có điều anh cũng không có cách nào khác, anh không thể đi tìm cô được nữa.
Đến khi mở miệng, đôi mắt anh nhìn cô chăm chú:
Lần này em tới Bắc Kinh, anh sẽ nói với bố mẹ anh, người trong nhà sẽ tới đón em.
Trái tim Ôn Huyền run lên, anh biết hết rồi sao?
Dưới tầng, trong nhà ăn.
Lục Kiêu đã biết6 tin cô sắp phải đi rồi.
Lúc nãy màn hình điện thoại của cô chưa kịp tắt, trên đó là cửa sổ trò chuyện WeChat giữa cô và người đại diện,5 trùng hợp bị anh nhìn thấy.
Cô vội vàng giơ tay che trước trán, không muốn để anh thấy mình mất khống chế.
Nhưng sao Lục Kiêu lại không nhìn thấy cho được, tất cả chỉ của cô đều lộ rõ trước mặt anh.
Trái tim không khỏi thắt chặt lại, cảm giác chát chúa ngập tràn khoang miệng, nhưng lại chẳng biết phải nói gì.
Đúng lúc này, mế nhà ăn tới đây.
Hôm nay bà ấy hầm canh thịt dê để bồi bổ sức khỏe.
Tiểu Ôn này, tôi nghe Đội trưởng Lục nói cô không khỏe, sợ là sẽ bị cảm, cô uống canh dê cho ấm người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.