Chương 313: Gạ gẫm, hẹn cô


Anh ấy không nói hết câu, nhưng ai cũng hiểu ý của anh ấy.

Nhiệt độ ban đêm xuống tới âm hai mươi, ba mươi độ, đó không phải trò đùa. 8

Mặc dù bọn họ rất đau đầu về những con người cứ thích đâm đầu đi vào trong núi rừng, nhưng dù sao đó cũng là một mạng người, vậy nên 3bọn họ vẫn sẽ dốc sức tìm kiếm.
Lục Kiêu lái xe rời khỏi khu trực thuộc.
Sau khi anh đi, đám Cát Trác lập tức hô hào các đội viên chuẩn bị súng ống và dụng cụ cứu viện, xuất phát đi cứu người.
Bởi vì đêm qua tuyết lớn, vậy nên máy bay của Ôn Huyền bị trễ giờ, tận nửa đêm mới tới nơi.

Anh đi tìm chị dâu đi. Đi chịu trách nhiệm với chị ấy và đứa bé trong bụng chị ấy đi!

Bọn h5ọ mỗi người một câu. Vốn dĩ Lục Kiều còn hơi do dự, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, anh vẫn quyết định mở cửa lên xe.
Đội cứu hộ trong núi cũng dày dặn kinh nghiệm, ai cũng quen tay hay việc, anh tin tưởng năng lực của bọn họ.
Đám Trát Tây cũng rối rít nói:

Đúng thế đại ca, anh đi mau lên, đừng để lỡ chuyến bay. Chuyệ9n cứu hộ cứ giao cho bọn em đi, tìm người mà anh còn phải lo nữa thì chẳng khác nào đang coi thường bọn em cả.


Đại ca yên tâm, bọn 6em hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ!

Lúc xuống máy bay, mọi người lần lượt đứng lên sửa soạn, lấy hành lý xách tay của mình.
Ôn Huyền ngủ không ngon, lúc thức dậy còn đau đầu, bất chợt cô hắt xìmột cái.
Cô sụt sịt cái mũi ửng đỏ của mình, lúc này mới biết có thể mình đã bị cảm thật.
Điều duy nhất mà anh lo lắng lúc này là thể lực đứng sau gã đàn ông họ Ngô, kẻ đó đã nhúng tay vào quá nhiều chuyện rồi. Rốt cuộc hắn ta là ai, muốn làm gì ở miền Tây, và hắn đang lên kế hoạch gì, ủ mưu gì?
Có một điều mà anh chắc chắn là tên đó không sống ở miền Tây. Gã đàn ông họ Ngô kia chỉ là một quân cờ trong tay kẻ đứng đằng sau mà thôi.
Nhưng chuyện này rất khó để giải quyết trong ngày một ngày hai, e rằng đây sẽ là một cuộc đọ sức lâu dài giữa hai bên.
Lúc này cô đã tháo khẩu trang ra, góc nghiêng tinh tế hiện ra dưới ánh đèn mờ nhạt, tạo nên vẻ đẹp mong manh và yếu ớt.

Một giây sau, có người đưa tờ giấy tới trước mặt cô.


Mùa đông ở Bắc Kinh cũng lạnh lắm đấy. Cô Ôn nhớ giữ gìn sức khỏe.


Ôn Huyền nhìn tờ khăn giấy ấy, khẽ ngước mi mắt nhìn lên, bắt gặp đôi mắt màu nâu cà phê của hắn ta.

Hắn ta nhìn cô không chớp mắt, ngắm dung mạo xinh đẹp sáng bừng của cô, trên môi còn đang có nụ cười nhẹ.

Ôn Huyền cụp mắt xuống, dùng ngón tay kẹp lấy khăn giấy, bình thản nói hai chữ:
Cám ơn.


Lúc này, giọng nói hiền hòa của người đàn ông lại vang lên:
Cô Ôn, đây là danh thiếp của tôi, tôi rất quý trọng cô. Lần này được gặp nhau trên máy bay, tôi nghĩ âu cũng là duyên phận, không biết khi tới Bắc Kinh, cô
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.