Chương 326: 329
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 568 chữ
- 2022-02-06 11:49:59
Bởi vì cứ định nói là cô lại không biết nên xưng hô thế nào với bà Lục, chẳng lẽ nhanh thể đã gọi bà ấy là mẹ rồi sao?
Như thế th8ì liệu có thể hiện con người cô dễ dãi quá không?
Thậm chí bọn họ còn nói tới chuyện con cái, khiến cô như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, vội vàng ra ngoài hít thở không khí.
Nói thật, mặc dù cô rất yêu Lục Kiêu, cũng nghĩ tới việc kết hôn sinh con với anh, nhưng thế này có phải mọi chuyện diễn ra quá nhanh rồi không?
Nhà bọn họ chỉ có ba thành viên cơ bản, trong một bức ảnh có một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân trang, tư thế hiên ngang, bên cạnh là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, bế một cậu bé đáng yêu.
Trông cậu bé ấy khoảng hai, ba tuổi, mặc quần yếm, đội chiếc mũ nồi theo phong cách Anh.
Hôm nay lúc ở trong phòng trà của hội quán, cô đã đi theo ông bà Lục tới một phòng khác.
Sau khi n5gồi vào vị trí, bạn bè của ông bà Lục cũng hết sức thân thiện với cô, đồng thời bắt đầu thảo luận hôn sự giữa cô và Lục Kiêu, khiến người luôn mặt dày như cô cũng phải ngại cháy mặt.
Chưa tới nửa năm mà đã bàn tới chuyện cưới gả, Lục Kiêu có biết những chuyện này không?
Nhớ tới anh, Ôn Huyền chậm rãi xoay người lại, nhìn mọi thứ trong phòng, trong phòng cố lại sinh ra một cảm giác thật khó tả.
Căn phòng này rất rộng, mặc dù nơi này là một tòa tứ hợp viện có lịch sử lâu đời, nhưng lại thừa kế văn hóa kiến trúc của ông cha, thuộc kiểu phòng đông ấm hạ mát.
Mặc dù nhìn ngoài sân thì có vẻ lâu đời rồi, nhưng bên trong đã được tân trang lại, cảm giác hiện đại và phục cổ đan xen vào nhau.
Sau khi bà Lục đi, Ôn Huyền hít một9 hơi thật sâu rồi đóng cửa lại, sau đó xoa xoa khóe môi cứng ngắc vì cười quá lâu.
Trời ạ, sao càng lúc cô càng cảm thấy có gì đ6ó bất thường thế nhỉ?
Sàn nhà màu nâu gỗ, kê một chiếc giường gỗ lớn. Có lẽ là giường dành cho một người đàn ông sắt thép, vậy nên bên trên chỉ trải một tấm đệm mỏng, tiếp đó là ga giường và chăn.
Ngoài ra thì còn có phòng tắm riêng, tủ quần áo, bàn và ghế, tất cả đều là những vật dụng cơ bản nhất, đơn giản và không màu mè, giống hệt tác phong trong quân đội.
Phòng của Lục Kiêu ở phía đông, bọn họ đi tới căn phòng này.
Tiểu Huy3ền, mẹ không quấy rầy con nữa, con vào trong nghỉ ngơi đi, để mẹ đi làm đồ ăn ngon cho con.
Khuôn mặt tinh xảo, đáng yêu xỉu luôn.
Nhìn thấy bức ảnh ấy, trái tim Ôn Huyền như tan chảy, bởi vì chỉ nhìn qua là cô lập tức nhận ra đó là Lục Kiêu lúc nhỏ.
Chỉ có điều, đôi mắt cô bị thứ gì đó thu hút, cất bước đi về một phía.
Trên bàn trưng bày mấy bức ảnh chụp gia đình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.