Chương 352: Người phụ nữ chết người


May chỉ là mơ.

Nhìn vào đồng hồ, đã hơn một giờ rồi.
Vốn định chờ Lý Tại Quân ngủ say rồi đi, không ngờ lại thiếp đi mất.
Như8ng trong hai tiếng đồng hồ ấy, Ôn Huyền đã gặp một cơn ác mộng.
Một cơn gió thổi tới, vừa rồi lại còn gặp ác mộng, Ôn Huyền bắt đầu thấy hơi sợ.
Cô chạy thật nhanh vào phòng Lục Kiêu, quả nhiên cửa vẫn còn mở.
Cô chỉ nhớ mang máng là6 tay hắn ta dính đầy máu tươi, nở nụ cười âm trầm với cô, khiến cô sợ đến mức bừng tỉnh.
Sắc mặt của Ôn Huyền tái hẳn đi.
Buổi chiều, Lục Kiêu nói muốn dẫn cô đi ra ngoài. Ôn Huyền không biết anh định dẫn mình đi đâu, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi theo anh, ngồi vào ghế lái phụ.
Sau khi xuất phát, chiếc xe hòa vào dòng xe cộ đông đúc của Bắc Kinh.
Nhìn thấy Lục Kiêu, Ôn Huyền mới hoàn toàn cảm thấy yên tâm.
Cô nhẹ nhàng tắt đèn đi, sau đó trèo lên giường.
Lục Kiêu đang dần tỉnh lại rồi, cảm nhận được cơ thể nõn nà đang rúc vào lòng mình, ngón tay cũng chạm vào thứ gì đó mềm mại, cả người anh cứng đờ lại.
Ngày hôm sau, Ôn Huyền nghỉ ngơi, đoàn làm phim cho cô nghỉ một ngày.
Hôm nay không thấy em họ đâu, Ôn Huyền thuận miệng hỏi:
Tại Quân đầu, con bé chạy đi đâu rồi?

Nghe vậy, Lục Kiêu thản nhiên nói:
Lúc sáng nó nghe điện thoại xong liền ra ngoài rồi, hình như là có bạn tìm, nói là sẽ về muộn.

Đó là áo ngủ và nội y của cô.
Cuối cùng, cô rúc vào ngực người đàn ông.
Trong phòng bỗng sáng đèn, đến tận khi cô vào phòng và đóng cửa lại, nỗi hốt hoảng trong cô mới dần lắng xuống.
Trên đầu giường vẫn đang còn bật một chiếc đèn ngủ, một người đang nằm ngủ trên giường.
Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông mặc bộ đồ rộng rãi kín mít ấy, cô chui tọt vào trong chăn.
Chỉ một lát sau, một chiếc áo bị ném ra ngoài, sau đó là đến chiếc thứ hai, chiếc thứ ba, tất cả đều rơi xuống dưới giường.
Cô không nhớ giấc mơ ấy là thế nào nữa, chỉ cảm thấy khó hiểu, bởi vì cô mơ 3thấy một người, một người mà mình mới gặp một lần.
Đúng thế, chính là người đàn ông mà cô gặp trên chuyến bay từ Thanh Hải về Bắc Kinh.
9
Ôn Huyền càng lúc càng tỉnh táo. Mọi chi tiết trong giấc mơ bắt đầu mơ hồ, khiến cô khó mà mường tượng lại được.
Cô lắc đầu5, muốn xóa cái hình ảnh ấy ra khỏi đầu mình.
Lạ thật đấy, không biết sao cô lại mơ thấy hắn ta nữa.
Rõ ràng hắn ta chỉ là một người mà cô thấy sẽ không bao giờ gặp lại.
Cô khoác áo vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ánh trăng chiếu vào sân, cô đi qua hành lang, tới căn phòng ở phía đông.
Cô ngủ nướng đến trưa, cánh tay trắng nõn mảnh khảnh và mắt cá chân lộ ra ngoài chắn, tỏa ra cảm giác dụ hoặc khó cưỡng.
Đến tận lúc ăn trưa, Lục Kiêu mới gọi cô dậy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.