Chương 373: Anh ta là ác quỷ
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 581 chữ
- 2022-02-06 11:51:05
Trần Hải cũng đi tới, vỗ mấy cái vào mặt người đàn ông, cúi người hỏi:
Đã khai đến mức này rồi thì nói nốt đi, rốt cuộc là công ty gì?
Ng8he vậy, người đàn ông kia thảm thiết lắc đầu, lẩm bẩm với cái dáng vẻ ướt sũng chật vật:
Tập đoàn, Tập đoàn Năng Lượng mới Lý Thị ở Bắc Kinh.
Biết được câu trả lời, Trần Hải nhìn về phía Lục Kiêu.
Đội trưởng Lục.
Bởi vì điện thoại hết pin rồi nên anh quyết định tới sớm hơn chờ cô.
Lúc tới giờ, đúng là cô đi ra thật, nhưng lần này cô không ra một mình, mà là đi cùng rất nhiều người.
Người trong đoàn làm phim ồ ạt đi ra, hướng về phía ven đường, trông có vẻ như định tập trung bắt xe.
Anh tiếp tục cất bước, người đàn ông đằng sau hoảng sợ hô to:
Người đàn ông đó là ác quỷ, anh ta mà biết thì sẽ giết tôi mất, giết tôi mất!
Lục Kiêu:
...
Bất kể lời hắn nói có phải sự thật hay không, thì sớm muộn gì những kẻ đã làm chuyện vô nhân tính đều phải gặp báo ứng.
Vẻ mặt của Lục Kiều lạnh lẽo, đôi mắt thâm sâu, khi9ến người ta khó mà đoán được suy nghĩ của anh.
Anh buông người đàn ông kia ra, thản nhiên nói mấy chữ:
Thả hắn ra.
Dứt lời, anh 6xoay người định đi.
Anh mặc chiếc áo phao màu đen, chiếc quần bò màu xanh thẫm, đi đôi giày cao cổ. Đây là loại giày thống nhất dùng trong quân đội, đến mùa đông, giày của bọn họ cũng được đôn dày thêm.
Đôi giày chiến đấu túm chặt ống quần, làm đôi chân vừa dài vừa thẳng.
Rõ ràng chỉ là cách ăn mặc rất đơn giản, nhưng dáng người 1m88 của anh lại đúng chuẩn người mẫu, mặc thế nào cũng đẹp và ngầu.
Lúc này, một người đàn ông đứng dưới gốc cây cao vút cạnh bến xe buýt.
Đằng sau là con đường rộng lớn, xe cộ tấp nập, đèn đường tỏa ra những tia sáng lấp lánh, loáng thoáng nhìn thấy những bông tuyết đang bị gió cuốn đi.
Đèn xe sáng chói chiếu vào người anh, anh cứ thể đứng dưới gốc cây.
Người đàn ông trên ghế muốn ngăn cản anh, nhưng bởi vì đang bị trói nên đã ngã lăn ra đất.
Hắn rướn cổ lên, th5ở hổn hển nói:
Xin anh, đừng nói ra là tôi khai có được không?
Bước chân của Lục Kiêu hơi dừng lại, nhưng anh không quay đầu.
Buổi tối, Lục Kiêu tới đoàn làm phim đón Ôn Huyền.
Bởi vì hôm nay đã uống rượu ở chỗ của Thẩm Mộc nên anh không lái xe, mà là bắt taxi tới.
Anh đã sắp xếp người đi điều tra về Lý Đình Trạch rồi, nhưng không phải Thẩm Mộc. Anh không muốn lôi những người khác vào chuyện này, Thẩm Mộc giúp anh đến đây là đủ rồi.
Nhìn cảnh ấy, vẻ mặt của Lục Kiêu không hề thay đổi. Anh đút một tay vào túi quần, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, thở ra một làn khói.
Anh chỉ không ngờ là cô lại đi ra cùng nhiều người như thế thôi.
Anh thấy Ôn Huyền đang ghé đầu nói chuyện với chị Linh. Đến khi đánh mắt sang, ánh mắt của cô và anh chạm vào nhau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.