Chương 385: Anh cười, cô ấm ĩ


Tài xế được mở mang tầm mắt rồi.

Nhưng điều khiến ông ấy cảm thấy khó tin là, cậu Lục nghe thấy cách xưng hô ấy mà không h8ề tỏ thái độ gì cả, dường như đã quen rồi.
Chú Bạch lái xe không dám nhìn nữa, họ một tiếng rồi cười gượng:
À, không sao, tôi 6chỉ không ngờ cậu chủ lại là kiểu người đã nghiện còn ngại như vậy.

Ông ấy nói xong, Ôn Huyền không nhịn được phì cười. 5
Cô cọ cọ như một chú mèo nhỏ, cuối cùng tìm một nơi thật thoải mái, thỏa mãn nhắm mắt lại, khóe môi hơi cong lên.
Giây phút ấy, cảm giác yên bình ngập tràn trong cô, như đã chạm tới sự viên mãn rồi.
Trong xe ngập tràn tiếng cười của Ôn Huyền và chú Bạch, bầu không khí rất tốt.
Ánh đèn ngoài xe chiếu vào góc nghiêng lạnh lùng và sắc sảo của Lục Kiêu, khiến đại Đội trưởng Lục luôn nghiêm túc trước giờ tỏa ra một vầng sáng dịu nhẹ.
Trái tim Ôn Huyền xốn xang, cô ngước mắt nhìn anh, trong mắt mang theo ý cười, cố tình nói:
Sao thế? Đại Đội trưởng Lục vội vã đến thế cơ à?

Hình như cô đã quên là vừa nãy ai đã hỏi đi hỏi lại anh rồi.
Cười mệt rồi, Ôn Huyền dựa vào vai anh, ôm anh như gấu túi.
Đúng lúc này, đột nhiên cô nghe thấy anh nói:
Mau đi kết hôn thôi, càng sớm càng tốt.

Ai mới nghiện cơ chứ!
Mà thôi kệ đi, cô vui là được.
Lục Kiêu:
...

Đến khi Ôn Huyền ngẩng đầu lên, Lục Kiêu thấy cô sắp cười ra nước mắt rồi, chỉ biết cạn lời nhìn sang hướng khác, đồng thời cũng rất bất đắc dĩ.
Lục Kiểu:
?

Ôn Huyền cười nói:
Chú à, cháu cảm thấy chú nói thừa rồi.

Lục Kiểu cầm chặt tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau, chỉ nói ra hai chữ:
Ừm, vội.

Ôn Huyền không nói gì nữa. Cô nhìn anh thật lâu, sau đó ôm lấy tay anh, tựa đầu vào bờ vai rộng lớn của anh.
Chú Bạch lái xe chần chừ:
Ngại?


Ha ha, rõ ràng là anh ấy nghiện chết đi được ấy chứ!
Ôn Huyền cười đến mức ngả rạp vào vai Lục Kiều, tay thì vỗ đen đét vào đùi anh.
Giữa hai hàng lông mày của anh còn thấp tháng sự dịu dàng khó tả, trên môi hiện hữu nụ cười.
Khoảnh khắc tốt đẹp nhất trên thế gian này, chính là lúc một người cười, một người ầm ĩ.
Ông ấy vừa lái xe, vừa len lén nhìn ra phía sau.
Lục Kiêu đang nhìn gó3c nghiêng của Ôn Huyền. Anh vươn tay lên xoa đầu cô, nhưng lại nói với người lái xe:
Chú Bạch, không sao chứ? Nhiều xe cộ quá th9ì chú có thể lái chậm lại một chút.

Thế nhưng, khi mọi thứ bên ngoài đều hết sức tốt đẹp, dễ dàng khiến người ta thả lỏng cảnh giác, thì ở trong bóng tối vẫn tồn tại những nguy cơ tiềm ẩn.

Tối nay, bởi vì bọn họ về khá muộn nên Tiểu Tại Quân đã ngủ rồi, Ôn Huyền không đi quấy rầy cô ấy nữa.

Cô đã biết rõ chuyện của Lý Tại Quân. Cô nhóc ấy không hề bị sao cả, vậy nên Ôn Huyền cũng yên tâm hơn, đi ăn khuya rồi chuẩn bị đi vệ sinh cá nhân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.