Chương 428: Trở thành vợ chồng thực sự (4)
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 528 chữ
- 2022-02-17 04:42:43
Nhưng cô cũng hết cách rồi, giây phút nói ra câu ấy, trái tim cô như đang rỉ máu.
Cô biết, nếu lần này hoãn lại, Lục Ki8êu mà rời khỏi Bắc Kinh thì không biết bao giờ bọn họ mới đăng ký kết hôn được, đồng thời cũng trở nên xa cách hơn trước sự ki3ên trì của mình.
Anh không nói không rằng, khắp khoang miệng là cảm giác đắng chát.
Hơn ai hết, anh biết vì sao mới lúc sáng cô còn vội vã, thậm chí là uy hiếp mình phải đi đăng ký kết hôn với cô. Nhưng bây giờ, sau khi nghe những lời bác sĩ nói, cô lại không vội vàng nữa.
Ôn Huyền khống chế tâm trạng. Cô quay sang nhìn anh, đôi mắt vẫn còn ửng đỏ, nhưng bờ môi lại cong lên, nhỏ giọng nói:
Hôm nay gặp tai nạn, em đoán chắc anh có nhiều chuyện phải xử lý lắm, vậy nên
chúng ta cứ từ từ hãy đăng ký kết hôn. Đợi anh giải quyết xong hết rồi tính.
Ngộ nhỡ cô cứ mãi không mang thai được thì sao?
Chừa một đường lui cho anh đi...
Em đừng nghĩ mấy chuyện đó nữa, dưỡng sức cho khỏe lại đã.
Tiếp đó, anh lại nói một câu:
Anh có vài việc phải đi ra ngoài một lát.
Chuyện đời khó đoán, cô đã nói mà, sao ông trời lại cho cô một người đàn ông tốt như thế cơ chứ.
Có lẽ rồi cũng có một ngày, cô sẽ tự tay đẩy anh ra...
Lục Kiêu lẳng lặng nghe cô nói, thậm chí còn thấy cô cười, như đang an ủi anh.
Những giây phút ấy, trái tim anh đau như dao cắt.
Dứt lời, anh rời khỏi phòng bệnh.
Nhìn theo bóng anh, rốt cuộc cô cũng không kiềm chế cảm xúc được nữa, nước mắt tuôn ra như mưa.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt ken kịt sâu thẳm. Hơi thở xung quanh anh cũng thêm phần giá lạnh.
Em có bi5ết mình đang nói gì không?
Anh 9là một người đàn ông tốt, xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất.
Sau khi cô nói hết câu, cả người Lục Kiêu cứng đờ lại. 6
Cô nói như thể mình vẫn đang chờ đi đăng ký kết hôn.
Sáng nay, đúng là cô rất sẵn lòng, nhưng sau khi nghe những lời bác sĩ nói, cô lại không muốn nữa.
Suy cho cùng, bọn họ đều giống hệt nhau, đều đang lo lắng cho đối phương. Anh sợ làm liên lụy đến cô, còn cô thì sợ sau này không mang thai được.
Lục Kiêu siết chặt nắm đấm. Cuối cùng, anh đắp chiếc chăn mỏng lên người cô, thản nhiên nói một câu mà người ta không thể đoán ra được cảm xúc trong anh là gì:
Nhưng cho dù là thế, cô cũng chỉ khóc trong im lặng, thực sự không nhịn được mới nức nở một hai tiếng.
Lục Kiêu đã hai mươi tám tuổi, không nói tới chuyện ông bà Lục đều cho rằng cô mang thai, thì anh cũng đến tuổi làm bố rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.