Chương 439
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 621 chữ
- 2022-02-17 04:42:44
Hoắc Khải:
11
Anh ấy mém hộc máu, vội vàng giải thích:
Anh, anh nói gì vậy! Ý tôi là trước kia tôi cũng từng ph8ẫu thuật tương tự rồi, hơn nữa lúc ấy tôi cũng nằm viện một mình.
Thế nên anh chỉ cảm thấy so với những ca phẫu 3thuật khác, cắt bỏ ruột thừa không hẳn là nghiêm trọng.
Nhưng nói xong anh ấy mới nghĩ lại. Người này nói gì thế 9không biết, quan tâm với chả trân trọng gì ở đây?
Sau khi Hoắc Khải nói xong những lời đó, Tiêu Diệc Hàng im lặng6 một lát, sau đó đột nhiên hỏi:
Một mình? Lúc ấy cậu bao nhiêu tuổi?
Hoắc Khải tủm mấy sợi tóc trên trán:
Haiz5z, nhắc tới mấy chuyện đó làm gì, toàn chuyện xưa như trái đất rồi. Lúc ấy tôi mười bảy tuổi.
Khi đối mặt với anh ấy, cô chẳng che giấu gì cả, thích mắng là mắng, thích đánh là đánh, có gì nói đó, không có những âm mưu toan tính, khiến anh ấy cảm thấy thoải mái, cảm thấy mình là một con người có
máu thịt, thực sự tồn tại trên đời.
Nhưng trong mắt người ngoài, anh ấy chỉ là một cậu ẩm cao quý không biết buồn lo, không hiểu những khó khăn vất vả của thế gian.
Còn về mẹ ruột của Hoắc Khải, rất lâu trước kia bà ấy đã qua đời rồi. Người mẹ hiện tại là vợ hai của bố anh, còn dẫn theo một đứa con trai, là anh trai trên danh nghĩa của Hoắc Khải.
Thứ mà bố Hoắc Khải cho anh ấy nhiều nhất chính là tiền, dường như ông ta cảm thấy tiền có thể bù đắp tất cả những gì mà anh ấy thiếu thốn.
Trông bề ngoài anh ấy giống một cậu công tử nhà giàu chỉ biết chơi bời, trên thực tế, không phải là giống, mà đúng là như vậy.
Nhưng ai biết, nếu mỗi người đều được lựa chọn để đầu thai lại một lần nữa, anh thà rằng gia đình mình không giàu có như hiện tại, chỉ cần sống trong một gia đình tầm trung có tình yêu thương của bố mẹ mà
thôi.
Hoắc Khải không kể những chuyện liên quan tới gia đình mình, cũng cảm thấy... chẳng có gì để nói.
Đi đến đâu, anh ấy chỉ cần vung tay lên, mà cũng thật sự là vung tiên, để vô số
bạn bè
vây quanh mình.
Như vậy thì anh ấy sẽ cảm thấy mình là một tiêu điểm chú ý trên thế giới này.
Mặc dù Ôn Huyền không đồng ý với sự theo đuổi của anh ấy, nhưng giữa bọn họ không dính dáng gì nhiều đến chuyện lợi ích.
Tiêu Diệc Hàng:
Bố mẹ cậu đâu?
Nghe đến đây, Hoắc Khải hơi sững sờ, sau đó khẽ nhếch môi:
Bố tôi là doanh nhân, rất bận, còn mẹ tôi...
Nói đến đây, anh ấy cười như thể không hề để tâm:
Dù sao bà mẹ hiện tại cũng không phải mẹ ruột tôi.
Tiêu Diệc Hàng nghe vài câu nói ngắn ngủi của Hoắc Khải, anh ta lại trở nên im lặng.
Bởi vì anh ta có thể nghe ra được rằng, có thể mẹ của Hoắc Khải đã qua đời rồi, bố thì có gia đình mới.
Cả hai người đều không nói gì, bầu không khí im lặng khó tả.
Không biết bao lâu sau, khi mà Hoắc Khải cảm thấy cuộc đời mình quá thê thảm, một giọng nói thản nhiên, nhưng lại chắc nịch vang lên:
Sau này nếu cậu nằm viện thì sẽ không gặp phải tình cảnh không có ai
chăm sóc nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.