Chương 520: Khoảng thời gian tươi đẹp nhất
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 566 chữ
- 2022-02-17 04:53:36
Lúc này, một giọng nói vọng tới từ đằng sau:
Giết tao đi.
Lục Kiêu khựng người lại.
Ba chữ ấy lại vang lên lần nữa:
Giết t8ao đi.
Anh mới bắt tay với cảnh sát, tóm gọn một tập đoàn phạm tội lớn như thế, đã cống hiến to lớn. Nhưng anh chẳng hề quan tâm tới mấy chuyện đó, cũng không cần được tuyên dương hay phần thưởng gì. Anh chỉ muốn có một kỳ nghỉ không bị ai quấy rầy, ở bên người con gái mà mình yêu thương.
Buổi sáng thức dậy, Lục Kiêu ôm hết việc nhà và những việc cần dùng đến sức lực. Bây giờ tài nấu nướng của Ôn Huyền cũng tiến bộ, Lục Kiêu còn dạy cô làm bít tết rán và cả nướng.
Trước kia trong hầu hết mọi trường hợp, Ôn Huyền luôn phải dựa vào người khác, có trợ lý và người giúp việc, vậy nên cô gần như trở thành một người không thể tự lo cho bản thân.
Nhưng Lục Kiêu đã dạy cô một vài kỹ năng sinh tồn cơ bản nhất, ví dụ như lạc đường thì phải làm sao, lấy lửa ở vùng dã ngoại như thế nào. Trong cái nhìn của anh, dạy cô càng nhiều mới thật sự là tốt cho cô.
Kiểu gì cũng sẽ có lúc anh không ở bên cạnh cô, cô phải biết chăm sóc tốt cho bản thân trong mọi tình huống.
Hôm nay là một ngày đặc biệt - kỷ niệm một tháng đăng ký kết hôn.
Lục Kiêu đã lắp đặt lò sưởi âm tường vào căn nhà gỗ rồi.
Cả căn nhà ấm áp, ngọn lửa nhảy múa trong lò sưởi.
Khoảng thời gian này có thể xem là quãng thời gian yên tĩnh hiếm có của bọn họ. Hai người luôn ở bên nhau, Lục Kiêu cũng coi như được nghỉ đông.
Trong giọng nói ngập tràn khát vọng về cái chết.
Lục Kiêu không quay đầu lại, chỉ đánh mắt nhìn về phía sau, lạnh lù3ng nói một câu:
Mày không chết được đâu, Lý Đình Trạch. Mày đã làm nhiều chuyện ác như thế, phải dùng cả đời để chuộc tội.
Dứt lời9, anh cất bước rời khỏi đó.
Nó làm lu mờ đôi mắt của hắn ta, khiến hắn ta rơi xuống vực sâu mãi mãi.
Có một câu thế này: Khi bạn nhìn xuống vực thẳm, vực thẳm cũng đang nhìn bạn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã sắp tới đến Tết rồi.
Người sống một đời, bất kể theo đuổi điều gì thì cũng không thể để lạc mất bản tâm.
Mù quáng the6o đuổi danh lợi thì nội tâm sẽ thỏa mãn thật sao? Càng không nói tới chuyện bất chấp thủ đoạn vì mục đích của mình.
Nhìn bề ngoài th5ì có vẻ như Lý Đình Trạch đã thao túng tất cả, kiếm chác được rất nhiều tiền, nhưng những gì hắn ta nghĩ là mình đang khống chế thực tế lại khống chế chính bản thân hắn ta.
Buổi sáng, Ôn Huyền đi từ trên gác xép xuống, thấy trên chiếc bàn trà bằng gỗ thô cạnh xô pha có một bình hoa màu trắng cao cổ, trong đó cắm mấy bông hoa hồng đỏ tươi hơn hớn.
Lục Kiêu đã dậy từ sớm để làm bữa sáng cho cô rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.