Chương 523


Ai bảo cô lựa chọn một đại đội trưởng làm việc ở miền Tây cơ...

Có đôi khi, đời người không thể trọn vẹn được.
Ôn Huyền lập tức hớn hở.
Những điều vui vẻ hơn là cô thích trêu chọc cô nhóc Kim Châu đáng yêu.
Ôn Huyền và3 Kim Châu đi học làm sủi cảo với mẻ. Chỉ có điều những chiếc sủi cảo mà Ôn Huyền làm ra cái thì lời nhận ra ngoài, cái thì lại mé9o mó. Cuối cùng, cô quyết định bung lụa, dùng vỏ cẩn thận bọc nó thành bảnh bao,
Mế chế nó hỏng, đi làm lại những chiếc b6ị lộ nhân, cười nói đùa rằng cô làm như vậy thì ăn làm sao được. Lúc Lục Kiêu tới, anh nghe thấy cậu ấy, nhìn vẻ mặt ỉu xìu của Ô5n Huyền, anh thản nhiên nói:
Không sao đâu mỡ, để cháu ăn.

Nếu cô nhớ không nhầm thì lúc trước Tang Niên cũng thích Kim Châu lắm mà.
Nhưng lần này trở về, bọn họ rất ít trò chuyện với nhau.
Có rất tinh mắt, phát hiện ra Tang Niên đang giận hờn gì đó với mình.
Mà sự thật đúng là như thế.
Ngh8ĩ vậy, cô càng thêm trân trọng mỗi phút mỗi giây hiện tại.
Giao thừa thì phải cùng đón với mọi người.
Hai người đi ra sân khu trực thuộc. Lâu lắm rồi chú chó nhỏ Lục Bình An không nhìn thấy Ôn Huyền, nhảy lên nhảy xuống muốn mẹ mình chú ý tới mình. Ôn Huyền bế nó lên, vừa vuốt lông cho nó vừa hỏi Kim Châu:
Hai đứa giận nhau lâu lắm rồi à?

Kim Châu gật đầu, vành mắt vẫn đỏ ửng. Hết cách rồi, cô ấy vẫn đang đi học, lại không được mang điện thoại tới trường học, nên đã giận nhau thì sẽ rất lâu.
Sau khi Trất Tây đi, Ôn Huyền huých nhẹ vào tay Kim Châu, quay lưng về phía mế, khẽ mấp máy môi:
Vụ gì đấy? Em và Trát Tây có quan hệ gì hả?

Vừa nói, cô vừa nhìn theo bóng Trát Tây.
Năm nay Kim Châu mười bảy tuổi, đang tuổi thanh xuân tràn trề sức sống, bện hai bím tóc buông xuống vai. Đôi mắt cô nàng to tròn, làn da trắng nõn, gò má hồng hào, vẫn còn đang đi học. Nhìn kiểu gì cũng thấy rất dễ thương.
Cứ thỉnh thoảng Trát Tây lại tới làm mấy việc vặt, liên tục xuất hiện trước mặt bọn họ, đôi mắt Ôn Huyền lóe lên.
Nhưng được một lát, vành mắt Kim Châu lại đỏ lên, mí mắt cụp xuống. Cô ấy cắn môi, không biết nghĩ tới điều gì mà đôi mắt dần dần ngấn lệ.
Thấy vậy, Ôn Huyền kiểm cớ đi rửa tay, kéo Kim Châu ra ngoài.
Giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì sao?
Cô vừa hỏi xong, Kim Châu lập tức hiểu ra. Khuôn mặt của cô nhóc trở nên lúng túng, hơn nữa còn có mẹ mình ở đây, thành ra cô ấy cứ ấp úng không nói thành lời.
Cô ấy do dự một lát rồi nói:
Lúc trước anh Trát Tây bị thương phải vào viện, có một lần mẹ em không có thời gian, nên đã bảo em mang cơm cho anh Trát Tây và chăm sóc anh ấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.