Chương 602


Đúng là biết hành xác người ta, không hổ là người phụ nữ của Lục Kiêu này.

Ai có thể ngờ rằng ở trước mặt cô, đại8 đội trưởng lạnh lùng nghiêm túc lại nghe lời răm rắp, bảo hôn là hôn, bảo ôm là ôm cơ chứ.

Lục Kiêu nghiêng ngư3ời sang ôm cô.
Chỗ ngồi của6 cô ở khoang hạng nhất, vậy nên cô vào trước, lên máy bay để đi ngủ.
Buổi tối Lục Kiêu không tới tiễn cô. Anh có5 việc đột xuất, vậy nên cô đã đi cùng đoàn đại biểu.
Trải qua vụ việc ở Cục Cảnh sát, cô cũng nhận được một bài học nhớ đời. Mặc dù Lục Kiêu không nói gì, không nặng lời trách cứ cô, nhưng cô biết anh giận lắm. Cụ thể thể nào thì cô lại không nói ra được, chỉ cảm thấy cơn tức ấy đã bị anh dằn xuống.
Cô lẩm bẩm nói cảm ơn, sau đó lại ngủ tiếp.
Lúc ấy cô không cảm thấy có gì lạ, nhưng từ lúc đó trở đi, cô luôn có cảm giác quanh mình phảng phất mùi gỗ thông và mùi thuốc lá, đan xen trong hơi thở của cô, không thể bỏ qua được.
Mùi hương ấy rất quen thuộc, hệt với mùi của Lục Kiêu.
Nếu là trước kia, có thể cô đã chẳng để ý tới. Nhưng bây giờ, sau khi tiếp viên hàng không kể lại sự việc, cô nói với tiếp viên là mình đồng ý đổi chỗ cho ông lão kia, để ông ấy tới đây nghỉ ngơi.
Tiếp viên hàng không đang rất phiền muộn, bởi vì chẳng có hành khách nào chịu đổi chỗ cả.
Ôn Huyền nói như vậy, bọn họ vội vàng cảm ơn liên tục.
Vốn cô nghĩ, mình ngủ một giấc xong, mở mắt ra có thể đã tới nơi rồi. Không ngờ trên máy bay lại xảy ra một vài chuyện.
Một ông lão ở khoang phổ thông cảm thấy khó chịu, chỗ ngồi ở khoang phổ thông lại chật hẹp. Ôn Huyền loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn, đến cuối cùng vẫn bị đánh thức.
Thấy một cô tiếp viên hàng không có vẻ rất sốt ruột, Ôn Huyền bèn hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Lên máy bay là cô lập tức đeo nút bịt tai và miếng bịt mắt lên ngủ. Dù sao ngày mai cũng phải làm việc, sẽ tiếp xúc với rất nhiều đại biểu của Hiệp hội Bảo hộ của các quốc gia khác, cô cần một giấc ngủ chất lượng.
Nằm trên máy bay được một lúc là Ôn Huyền chìm vào giấc ngủ, máy bay cất cánh bao giờ cô cũng không biết. Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, trước lúc máy bay cất cánh, hình như có tiếp viên
hàng không nào đó kéo chăn lên cho cô thì phải.

Đêm hôm sau, tại sân bay Đại Hưng Bắc Kinh.
Thời gian vội vã trôi qua, không 9biết đây là lần thứ mấy Ôn Huyền phải xa Lục Kiều nữa, nhưng lần nào cô cũng cảm thấy rất khó chịu.
Cô không mấy để ý, xua tay nói:
Chuyện nhỏ thôi, mau bảo ông cụ tới đây nghỉ ngơi đi.
Ôn Huyền kéo rèm ra, cầm chiếc chăn trên người mình, đeo khẩu trang chuẩn bị ra đằng sau. Ông lão kia và một bác sĩ trên máy bay đi theo tiếp viên hàng không tới. Nhìn thấy Ôn Huyền, ông ấy cảm kích vô cùng.

Ôn Huyền bảo ông ấy yên tâm nghỉ ngơi, không nên nghĩ ngợi nhiều,

Sau đó, cô đi thẳng tới khoang phổ thông, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.