Chương 64: Đau lòng, mất ngủ


Không còn gì để xem về cô nữa, cô đã cài đặt chế độ chỉ xem được trong vòng ba ngày, đây cũng là status duy nhất của cô ấy trong ba ngày qua.
8
Nhưng... cái status cô ấy đăng khi nãy... là sao?

Tất cả mọi người đều xem được?
Nói thật, có phải cô sẽ không còn được gặp lại anh nữa không?
Cho dù trước kia cô mắng anh là Lục Cẩu, cho dù bây giờ cô đùa giỡn anh, nhưng sự quan tâm của cô đối với anh đều là thật...
Anh cứ nhìn chằm chằm vào ảnh của cô, rồi bỗng nhiên đưa tay lên, khẽ chạm vào nó.
Nhấn xuống. Lưu lại. Ảnh đã được 5lưu vào album.
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, khi anh cởi đồ cô ra để giúp cô băng bó vết thương thì anh đã nhìn thấy nó.
Và lúc này, Lục Kiêu vẫn đang nhìn chằm chằm vào nốt ruồi son trên phần ngực trong bức ảnh.
Lúc về, hướng dẫn viên du lịch dẫn bọn họ tới một con phố thương mại bên cạnh.
Mấy con phố này đều liên kết với mấy tour du lịch hết rồi, chuẩn bị riêng cho một số du khách, bán đủ loại đặc sản địa phương.
Có phải cô đang ám chỉ cho anh biết cô là ai không?
Ở giữa xương quai xanh và phần ngực của cô có một nốt ruồi son nho nhỏ, nốt son màu đỏ nổi bần bật trên làn da trắng như tuyết của cô, trông vô cùng bắt mắt.
Lúc dạo phố, Ôn Huyền đi ngang qua một cửa tiệm làm xà bông thủ công theo công thức ở Tây Tạng, còn thấy một chỗ bán kem dưỡng tay.
Không hiểu sao khi thấy mấy thứ này, tự nhiên cô lại nghĩ tới... anh.
Ở phía xa xa là núi tuyết ập vào mắt, trên đường cái có những người mặc áo choàng Tây Tạng đang xếp thành một hàng dài và thành kính quỳ lạy. Hai bên đồng cỏ có mấy chú cừu và các cát Tây Tạng đang lang
thang.
Đêm nay, Ôn Huyền mất ngủ, lý do: Nhớ anh, rất nhớ.

Hôm nay Ôn Huyền đi theo đoàn du lịch một ngày, tới hồ Gyaring chơi. Nghe nói khi gió lên, mặt hồ sẽ biến thành màu xám trắng rất đặc biệt, hướng dẫn viên nói hồ này còn có tên khác là hổ Xám Dài, cảnh vật xung
quanh hồ quanh co khúc khuỷu, mặt hồ in bóng bầu trời, dường như có thể xua tan cảm giác bực bội trong lòng.
Anh b9ình tĩnh hít thở, cánh môi khẽ mỉm lại.
Đáy mắt như đang có sóng trào mãnh liệt, ước chừng tới hai phút, anh lại ấn vào ảnh của cô để mở 6khoảnh khắc.
Đôi mắt của Lục Kiêu càng sâu xa hơn, để lộ 3một cảm xúc khó tả.
Anh nhìn bức ảnh cô vừa đăng, ngón tay bất giác xoa nhẹ qua bức ảnh rồi rời khỏi khoảnh khắc của cô ấy.
Ôn Huyền cập nhật khoảnh khắc xong, cuộc trò chuyện tán tỉnh hôm nay cũng kết thúc, dù sao không kết thúc cũng không được, anh có ngó ngàng gì tới cô nữa đâu, còn xém bị chặn ấy chứ.
Lúc đăng status, cô còn đang vui vẻ lắm, nhưng dần dần, không biết nghĩ tới điều gì, nụ cười trên môi cô dần phai nhạt.
Ngày hôm sau.
Trời quang mây tạnh, sau một đêm mưa tuyết, bầu trời xanh thẳm như vừa được gột rửa, ánh mặt trời chói chang rực rỡ.
Công việc của anh không đơn giản, không nhẹ nhàng, thậm chí còn rất nguy hiểm, từ bắt những tên tội phạm săn bắn trái phép, cho đến tuần tra cứu hộ, thậm chí những việc khác cũng đều rất gian nan, rất nguy
hiểm.
Mùa này càng lúc càng lạnh, gió rất lớn, gió lạnh từ Tây Nam thổi tới, ra ngoài mà không đeo găng tay thì kiểu gì tay cũng sẽ nứt nẻ.

Suy nghĩ một lát, cô quyết định mua hai chai kem dưỡng, dù rằng có thể cô sẽ không còn gặp lại người đó nữa.

Trong lúc Ôn Huyền mua kem dưỡng tay, cửa hàng bán mặt nạ bên cạnh cũng thu hút ánh mắt của cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.