Chương 652: Đội trưởng lục chở vợ bằng xe máy (2)


Lục Kiêu:
Hình như chúng là chuột, không phải người.


Nghe vậy, Ôn Huyền dở khóc dở cười:
Thôi được rồi, anh đội mũ Batman c8ũng rất ngầu, là siêu anh hùng đó.
Ôn Huyền nói. Lục Kiêu:
Siêu anh hùng? Anh không phải siêu anh hùng, người ta đang bận cứu thế g3iới, chứ có đèo vợ đi xe máy hóng mát không?


Chiếc xe nổ máy, Ôn Huyền ôm eo anh chặt hơn, áp má vào lưng anh Lúc này, cô ng9he thấy Lục Kiêu chậm rãi nói:
Anh chỉ là một người đàn ông bình thường thôi.
Bảo vệ được cô là anh thỏa mãn rồi. Thực ra Đội trưởn6g Lục định nói là bảo vệ vợ con, bảo vệ gia đình của bọn họ, nhưng nghĩ tới tình trạng cơ thể cô, anh lại không nói ra. Anh không muố5n làm cô cảm thấy áp lực. Cho dù cứ luôn không có cũng không sao, bởi vì anh chỉ cần cô, cũng chỉ yêu một mình cô. Gió đêm thổi tới, phong cảnh quanh đảo rất đẹp. Một bên là rừng mưa, một bên là biển cả, ánh hoàng hôn chiếu vào mặt biển, nhuộm đẫm sắc màu cho cả đất trời, đẹp như một bức tranh.
Anh đội chiếc mũ bảo hiểm Batman màu đen, cô đội chiếc màu hồng in hình chuột Minnie đáng yêu, hai cánh tay trắng nõn ôm lấy vòng eo chắc khỏe của anh.
Dáng người của bọn họ rất chuẩn, cho dù không nhìn thấy mặt, chỉ nhìn vóc dáng cũng có thể đoán được rằng đó là một cặp trai tài gái sắc.
Ôn Huyền xuyên qua kính bảo vệ của mũ bảo hiểm, ngắm nhìn phong cảnh của cả hòn đảo, gió biển nóng hầm hập thổi tới, làm mái tóc cô tung bay.
Trên hòn đảo nằm ở vùng Đông Nam Á nhiệt đới, một người đàn ông mặc áo ba lỗ đen lái chiếc xe máy màu đỏ.
Hình ảnh ấy... rất khó diễn tả.
Cánh tay anh thon dài rắn rỏi, đằng sau là một cô gái với mái tóc dài xoăn nhẹ.
Ôn Huyền tháo mũ xuống, sẩn tới hôn vào khóe môi anh, trong mắt ngập tràn tình yêu:
Em nói là em thật sự rất yêu anh.

Bất kể là lúc nào, anh luôn kiên nhẫn và nghiêm túc chăm sóc cô.
Lục Kiêu:
...

Cô ôm vòng eo của người đàn ông mà mình yêu, được anh chở đi trên con đường dọc ven biển. Giờ khắc này, cô cảm thấy trên thế giới này không còn ai hạnh phúc hơn mình nữa.

Lục Kiêu, em thật sự rất yêu anh.

Giọng nói của cô bị gió cuốn đi, đã thế còn đội mũ bảo hiểm nên càng không nghe rõ. Lục Kiên quyết định dừng lại ven đường, tháo mũ bảo hiểm xuống rồi quay đầu hỏi cô:
Vừa rồi em nói gì à? Anh không nghe rõ. Sao thế? Có phải khó chịu ở đầu không?

Anh lại đội mũ bảo hiểm lên cho cô, nhẹ giọng nói:
Đồ ngốc.
Anh cũng yêu em.

Hai người lái xe máy trên con đường quốc lộ quanh đảo. Ôn Huyền ôm eo anh, chỉ hy vọng Thượng đế sẽ để bọn họ tiếp tục bên nhau mãi mãi... Thế nhưng, ước nguyện của cô sẽ trở thành hiện thực sao...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.