Chương 691: Cô mang thai? (2)


Hôm qua, trong số những người đặt lịch khám, chỉ có một vị khách tới từ nước Z, vậy nên vừa nhìn thấy là y tá lập tức đoán r8a.

Lục Kiêu gật đầu:
Cám ơn.

Bác sĩ nhìn chăm chú vào màn hình máy tính. Cuối cùng, không biết phát hiện ra cái gì, bà ấy dừng lại, nhìn sang Ôn Huyền:
Gần đây có cảm thấy khó chịu ở đầu không?

Thấy bà ấy đột nhiên dừng lại và hỏi như thế, Ôn Huyền không khỏi bồn chồn.
Ôn Huyền ngơ ngác đi theo Lục Kiêu, hoàn toàn không ngờ là Đội trưởng Lục kh3ông phải nổi hứng nhất thời, mà là đã lên kế hoạch trước rồi.
Anh... thật sự rất chu đáo, rất quan tâm tới cô. Cô n9hặt được báu vật thật rồi.
Sao, sao thế?
Vì sao tự nhiên bác sĩ lại hỏi như vậy?
Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên nét lo lắng:
Quả thực là không được khỏe cho lắm. Tôi cứ thấy nhức mỏi vùng eo, cả người rã rời, gần đây còn thấy dạ dày không thoải mái...

Dứt lời, cô lại không nhịn được hỏi:
Bác sĩ, có phải... sức khỏe của tôi có vấn đề gì không?

Một lát sau, Lục Kiêu đưa cô tới phòng kiểm tra. Bên trong có một người phụ nữ trung niê6n mặc áo blouse trắng, vẻ mặt hiền từ. Nhìn thấy bọn họ, bà ấy mỉm cười, bảo Ôn Huyền nằm xuống giường.
Bác sĩ kết 5nối thiết bị với máy tính, cầm máy dò lên và nói với Lục Kiêu:
Anh ra ngoài đợi đi, không sao đâu. Chúng tôi sẽ khám xong ngay thôi.

Càng nghĩ, Ôn Huyền càng thấy sợ.
Nếu là trước kia, có thể cô sẽ không sợ hãi như bây giờ, cảm thấy chẳng có gì to tát cả. Nhưng bây giờ, cô có người chồng mà mình yêu thương, có một gia đình hạnh phúc, vậy nên cô bắt đầu sợ hãi, sợ là mình sẽ mất đi tất cả. Ôn Huyền nói xong, bác sĩ nở nụ cười nói:
Đừng sợ, không có vấn đề gì đâu, chỉ là phản ứng bình thường khi mang thai thôi.
Nghe những lời ấy, Ôn Huyền nằm cứng đờ trên giường.
Cái, cái gì?

Cô mở to mắt, suýt thì cho rằng mình nghe nhầm.
Mang, mang thai?
Lục Kiêu nhìn Ôn Huyền, cầm chặt lấy tay cô. Ôn Huyền ra hiệu cho anh yên tâm, lúc này anh mới chịu ra ngoài. Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại. Bác sĩ ôn hòa nhìn cô, vén áo ở phần bụng của cô lên, cầm đầu dò kiểm tra cho cô. Bà ấy vừa khám vừa hỏi:
Bị chậm kinh bao lâu rồi?

Ôn Huyền ngoan ngoãn trả lời:
Hơn hai tháng rồi, cụ thể thì tôi không nhớ.

Bên tại Ôn Huyền cứ vang vọng câu nói vừa rồi của bác sĩ. Khoảnh khắc đó, cô bỗng sinh ra một cảm giác không chân thật, nỗi lòng cũng rung động mãnh liệt.

Cô mang thai rồi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.