Chương 728: Cám ơn, cháu có nửa kia rồi (2)


Nhưng Ôn Huyền đầu có tin. Cô nhanh chân đi ra ngoài cổng, kết quả lại thấy người đang đứng tựa vào tường, cách cổng khoảng mấy mét.8


Giáo sư Tiêu...
Cô ngạc nhiên nói.

Hoắc Khải vừa theo cô đi ra, biểu cảm có phần phức tạp và vi diệu.
Anh ta nhìn thoáng qua Hoắc Khải, sau đó rút ánh mắt về, trầm giọng nói:
Ừm, một mình tôi tới.

Hoắc5 Khải nghe vậy, đôi mắt đào hoa của anh ấy lóe lên, nét phức tạp hiện ra.
Không hiểu sao, trong lòng anh lại thấy hơi khó chịu.
Ôn3 Huyền vội vàng đi ra ngoài, cười nói:
Giáo sư, anh tới đây với ai? Tới một mình à?

Thấy cô đi ra ngoài, Tiêu Diệc Hàng l9ặng lẽ dập tắt điếu thuốc. Nghe cô nói vậy, anh ta vô thức nhìn ra phía sau cô.
Hoắc Khải đứng ở cổng, còn có cả Lục Kiêu đ6ang chau mày.
Có một số việc không cần nói nhiều, mọi người đều sẽ tự động hiểu.
Sau khi vào nhà họ Lục, bọn họ ngồi xuống. Nhìn hai chàng trai anh tuấn này, bà Lục thích lắm. Dù sao tuổi tác cũng tầm đó rồi, thành ra bà không khỏi hỏi han.
Ngay câu đầu tiên đã là:
Ây dà, hai đứa các cháu đẹp trai thật đấy, lại còn tuổi trẻ tài cao, đúng là quá ưu tú. Hai cháu đã có người yêu chưa? Để bác giới thiệu cho hai cháu nhé?

Anh ta cứ thế nhìn Hoắc Khải, đôi mắt lạnh nhạt không chớp dù chỉ một cái.
Sau đó, Hoắc Khải xoay người lại, nhìn Ôn Huyền rồi mỉm cười thản nhiên:
Vừa rồi anh đùa thôi, anh tới cùng Giáo sư Tiêu. Trước khi em lấy chồng, anh sẽ làm người bên nhà gái cho em, nhất định phải tới cho có khí thế.

Đôi mắt Ôn Huyền lóe lên. Cô cắn môi nhìn bọn họ, nghiêng đầu cười nói:
Đó là vinh hạnh của em.

Anh cúi đầu cụp mắt, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Ôn Huyền còn nói gì đó với Tiêu Diệc Hàng, nhưng Hoắc Khải không nghe thấy. Sau đó, khi Tiêu Diệc Hàng định đứng đó tiếp chứ không đi đâu, Hoắc Khải đột nhiên bước tới. Hoắc Khải đi lướt qua Ôn Huyền, nhanh tay túm lấy cổ tay của Tiêu Diệc Hàng, khẽ cười nói với anh ta:
Ê, làm gì đó? Chẳng phải chúng ta tới đây với nhau sao? Sao anh lại chổi?

Nghe vậy, Tiêu Diệc Hàng sững người.
Bà vừa dứt lời, không đợi bọn họ lên tiếng, Lục Kiêu đã thấy nhức đầu trước.

Anh để trán, bất đắc dĩ nói:
Mẹ, đó là chuyện riêng tư của người ta, mẹ can thiệp vào làm gì.
Ôn Huyền còn đang lo là bọn họ sẽ lúng túng. Giáo sư Tiêu im lặng không nói gì, nhưng theo bản năng, ánh mắt của anh ta lại nhìn về phía Hoắc Khải.

Trên môi Hoắc Khải hiện hữu một nụ cười nhẹ. Anh ngước mắt lên, chạm vào ánh nhìn lạnh nhạt của ai kia. Sau đó, Hoắc Khải cười nói với bà Lục:
Cám ơn ý tốt của bác, nhưng chúng cháu có nửa kia hết rồi a.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.