Chương 743: Sống hay chết cũng không thể chia rẽ chúng ta (2)


Cô muốn in sâu tất cả vào tâm trí, vào xương tủy, để không bao giờ quên được.

Lục Kiêu đã từ bỏ khoảng thời gian 8cuối cùng để rời đi. Cô biết, đến lúc này, đã không kịp nữa rồi.
Lục Kiêu liếc nhìn sợi dây màu vàng xen lẫn sợi dây màu đỏ và màu xanh, chậm rãi nói:
Ở đây có ba sợi dây, anh không chắc rốt cuộc sợi nào là sợi kích nổ. Anh lựa chọn sợi này, nếu không nổ thì tất cả đều kết thúc, còn nếu nổ... Anh sẽ luôn ở bên em và con.

Ôn Huyền vẫn tiếp tục rơi lệ. Cô đau đớn lắc đầu:
Lục Kiêu, anh không chỉ là chồng em, mà còn là con trai của bố mẹ anh, là một người đội trưởng. Trên người anh còn có rất nhiều trách nhiệm...

Chỉ còn một phút cuối cùng.
Ôn Huyền sụ3t sịt cái mũi đỏ au, đôi mắt đẫm lệ, khàn giọng nói với Lục Kiêu;
Lục Kiêu, anh biết không, em hối hận rồi.

Thậm chí... đến cá việc sống sót cũng khó khăn như vậy.
Chỉ còn mười giây cuối cùng.
Cô không thể hiểu nổi, vì sao ông trời lại đối xử với bọn họ như thế.
Tàn nhẫn với cô thì cũng thôi đi. Nhưng Lục Kiêu tốt như vậy, làm bao nhiêu chuyện tốt, không ngừng cống hiến hết mình, vì sao một người luôn phấn đấu ở tuyến đầu lại phải trải qua nhiều khó khăn trắc trở đến thế?
Ôn Huyền cúi đầu, nước mắt lại tuôn ra ồ ạt. Trái tim cô đau quằn quại, như sắp vỡ tan ra.
Thật sự rất đau, rất đau,
Th9ân thể của Lục Kiêu hơi khựng lại.
Ôn Huyền nhìn anh, càng khóc dữ dội hơn, nước mắt tuôn ra như suối. Cô không 6ngừng sụt sùi:
Em không muốn anh làm thế vì em. Em chỉ muốn anh sống thật tốt.


Rầm!

Một tiếng vang lớn vọng tới, khiến tất cả mọi người giật mình.
Phần bụng của Ôn Huyền động đậy, cô nắm chặt áo anh.
Lúc chỉ còn ba giây, Lục Kiêu dứt khoát cắt đứt sợi dây kia...
Lục Kiêu nhìn đống bom trước mặ5t. Cuối cùng, bàn tay đang cầm dụng cụ của anh dừng lại trên một sợi dây, không làm gì tiếp nữa. Anh nhìn dáng vẻ đau thương của Ôn Huyền, dường như trong đôi mắt lạnh lùng của anh cũng mang theo nỗi đau và sự kìm nén. Một tay anh giơ lên vuốt ve gương mặt cô, giọng nói vô cùng dịu dàng:
Ôn Huyền, em nhẫn tâm bỏ anh lại một mình sao?

Ôn Huyền rưng rưng lệ, cắn chặt môi nhìn anh,
Lục Kiêu cầm sẵn sợi dây trong tay. Anh nhìn Ôn Huyền, cúi đầu hôn lên mắt cô:
Ôn Huyền, xin lỗi, anh yêu em.

Xin lỗi, anh yêu em.
Đôi mắt Lục Kiêu cũng ửng đỏ. Anh nhìn cô, khóe môi cong lên, có vẻ rất bất đắc dĩ, và cũng rất mệt mỏi, khàn giọng nói:
Ôn Huyền, anh mệt rồi, để anh ích kỷ một lần đi.


Ôn Huyền, anh không thể bỏ lại em và con.

Thẩm Mộc và tất cả cảnh sát đồng loạt nhìn về phía sau, thấy một chiếc xe đụng thẳng vào đuôi xe của bọn họ.

Nhóm cảnh sát chạy tới. Chiếc xe ấy mở ra, một bóng người chật vật bò ra ngoài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.