Chương 747: Thê thảm, ăn hành (2)


Kim Phạm xem bản tin trên ti vi, có vẻ càng thêm tò mò, không biết những người này định bắt mình như thế nào.

Bố hắn ta là Nguy8ễn Đông Hoa - người giàu có nhất Hồng Kông, có tiền mua tiên cũng được. Đừng nói là bắt cóc, cho dù hắn ta có giết người thì cũng chẳn3g đáng lo, tên họ Lục đó chỉ là một gã đội trưởng quên ở Thanh Hải mà thôi.

Lục Kiêu là người Bắc Kinh thì đã sao? Nơi này khô9ng phải là thế giới của hắn, mà là thế giới của kẻ có tiên.
Cô ta đẩy cửa vào, thấy Kim Phạm đang thảnh thơi ngồi trong đó.
Kim Phạm giật thót mình, tưởng ai xông qua hàng phòng ngự. Nhìn thấy cô gái kia, hắn ta mới thả lỏng, nói:
Thì ra là chị, làm em hết hồn.

Người vừa tới đây chính là Nguyễn Nhất Nhất. Sau khi vào trong biệt thự, cô ta nhìn chằm chằm vào người trên xô pha, hỏi thẳng:
Cậu vẫn không chạy hả? Bọn họ sắp điều tra ra nơi này rồi, không chạy thì muộn đấy.
Nghe vậy, Kim Phạm định nói gì đó, nhưng cuối cùng kẹt lại trong cổ họng, sửa thành một cầu khác:
Kim Phạm vừa xem ti vi, vừa ngửa đầu uống cạn ly rượu vang trong t6ay.
Lúc này, một chiếc xe lao vụt tới, cuối cùng dừng lại trước căn biệt thự ở ngoại thành. Người trong biệt thự nghe thấy tiế5ng vang. Ngay lập tức, hai người cầm súng đi ra ngoài. Nhưng nhìn thấy người vừa tới, bọn họ không khỏi sửng sốt. Một cô gái mặc áo sơ mi và quần jean xuất hiện, mái tóc dài phất phơ, khuôn mặt lạnh như băng.
Lúc này, khắp người cô ta tỏa ra hơi lạnh thấu xương. Ai cũng nhìn ra được rằng mục đích của cô ta không đơn giản. Nhưng lúc cô ta đi vào biệt thự, không một ai đám ngăn cản, ngược lại còn cất sủng đi, vội vàng nhường đường cho cô ta.

Chị đang nói gì thế? Sao em phải chạy?

Hắn ta dời mắt, tiếp tục xem ti vi, nhưng ánh mắt cứ đảo quanh liên tục.
Nguyễn Nhất Nhất híp mắt lại, nhìn hắn ta mấy giây:
Cậu có chắc là không biết tôi đang nói gì không? Còn nữa, có phải tôi đã nói với cậu rồi không nhỉ? Làm gì gã đó thì tùy, nhưng không được đụng vào Ôn Huyền!

Nghe vậy, Kim Phạm vô thức giơ tay giật một túm tóc sau gãy, cười khẽ nói:
Đương nhiên là em biết chứ, vậy nên em sẽ không đụng tới cô ta. Chẳng lẽ người khác làm sai thì chị cũng đổ lên đầu em à?

Ngoài lệnh truy nã mà cảnh sát ban bố thì Nguyễn Nhất Nhất không có chứng cứ nào khác, vậy nên Kim Phạm mới không thừa nhận.
Hắn ta nói xong, Nguyễn Nhất Nhất không giải thích gì cả, chỉ nói một câu:
Nếu thể thì tôi đi là được.

Nhưng lúc đi, cô ta lại lén dính một thứ đồ màu đen nhỏ xíu vào sau xô pha của hắn ta. Kim Phạm không để ý nhiều đến thế. Sau khi Nguyễn Nhất Nhất đi, hắn ta xì cười một tiếng.

Ở bên ngoài, Nguyễn Nhất Nhất nhét tai nghe vào tai. Tiếng cười loáng thoáng vọng ra, kèm theo tiếng nói của ai đó:


Đúng là dễ lừa. Tôi bắt cóc thì đã sao? Hai ả đàn bà thì có gì đáng nói, đồ biến thái.


Kim Phạm nhỏ giọng mắng mỏ, trong giọng nói chỉ toàn sự mỉa mai. Nguyễn Nhất Nhất nghe được những lời ấy:
...


Cô ta nhìn bầu trời bên ngoài, hít một hơi thật sâu. Ngay sau đó, cô ta đi tới trước mặt một cấp dưới, cầm súng của hắn rồi quay vào biệt thự.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.