Chương 803: Tiếp xúc thân mật (2)
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 569 chữ
- 2022-02-19 04:06:36
Xung quanh gần như không có người đi bộ, chỉ có các loại xế hộp chạy qua, vậy nên trông Ôn Dục có vẻ rất
bắt mắt
. Dù s8ao, trong những ông hoàng bà chúa ăn mặc sang chảnh, tự nhiên lại có một cậu thiếu niên mặc đồng phục màu lam, đương nh3iên là
khác loài
rồi.
Vậy nên, có một người liếc qua đã nhìn thấy cậu.
Trong một chiếc xe lại vào vịn9h, một cô gái ngồi trong ghế lái, mái tóc mềm mại dài ngang eo, góc nghiêng dịu dàng tinh xảo, chẳng qua giữa hai hàng 6lông mày mang theo nét kiêu ngạo. Trông thì có vẻ rất dịu dàng, nhưng thực tế lại vô cùng lạnh lùng.
Mới đầu cô không để ý lắm, tưởng là thằng nhóc nào đó. Nhưng khi phát hiện ra thằng nhóc ấy rất cao, còn khá là quen mắt, cô không nhịn được nhìn sang.
Lúc này, cô trùng hợp lái xe đi ngang qua người cậu. Cô nhìn ra ngoài, trông thấy khuôn mặt tuấn tú của cậu thiếu niên. Khuôn mặt sạch sẽ và sống mũi cao thẳng làm tăng thêm nét cứng cỏi của đàn ông cho cậu.
Đẹp trai thật, còn nhỏ mà đã thế rồi, lớn lên chút nữa thì sẽ thế nào đây?
Trên ghế p5hụ có một người đàn ông, dáng vẻ nghiêm chỉnh, đeo kính đen, hào hoa phong nhã, đang chậm rãi nói gì đó với cô gái kia. Trông có vẻ như mối quan hệ giữa hai người không bình thường.
Nhất Nhất, em xem bao giờ có thời gian, chúng ta về ra mắt bố mẹ anh?
Nghe vậy, cô gái khẽ nhíu mày, hình như không mấy hài lòng. Cô gái vừa lái xe, vừa thản nhiên nói:
Nói chuyện này hơi sớm rồi. Tổng Giám đốc Hàn, chúng ta chỉ là đối tượng xem mắt mà bố mẹ sắp đặt. Ấn tượng của tôi về anh khá tốt, nhưng tôi chưa hề đồng ý với anh.
Cô ta nói xong, người đàn ông họ Hàn hơi sửng sốt, sau đó đáp lời:
Thật ngại quá, anh gấp gáp quá rồi.
Bóng cô gái xuất hiện hiện trong gương chiếu hậu, khóe môi khẽ nhếch, như thể đang trào phúng.
Cô hiểu chứ, dù sao cô cũng là con gái của doanh nhân số một Hồng Kông mà.
Trong lòng bắt đầu cảm thấy bực bội, nhưng cô đã cố gắng dần xuống. Đến tận khi cô bất chợt nhìn thấy một bóng người mặc đồng phục màu xanh trắng.
Chiếc xe lái qua người cậu. Đi được vài mét, cô gái mới thầm của một tiếng.
Đậu!
Bảo sao thằng nhóc kia quen mắt như vậy, đó chẳng phải là em trai của Ôn Huyền sao?
Sao cậu ấy lại ở đây?
Chẳng lẽ Ôn Huyền cũng đang ở nơi này à?
Nghĩ vậy, cô gái nhướng mày lên. Lúc chiếc xe đi ngang qua, hình như Ôn Dục đã nhận ra điều gì đó. Lúc cậu đánh mắt nhìn sang thì người trong xe đã quay đầu đi, vậy nên cậu không nhìn thấy rõ, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác rất quen thuộc.
Nhân viên tạp vụ đứng ngoài khách sạn, lịch sự lễ độ.
Ôn Huyền bước vào, hỏi thăm xem nhà ăn ở đâu rồi đi về phía đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.