Chương 831: Anh yêu
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 682 chữ
- 2022-02-19 04:06:36
Ngón tay dài nhỏ trắng nõn vươn tay, bị người đàn ông đeo mặt nạ nắm lấy.
Ôn Dục năm ngón tay của cô, rất mềm, còn hơi lạnh.
Chào anh Jack8.
Nguyễn Nhất Nhất nhìn Ôn Dục, lông mày nhướng lên, khóe môi khẽ nhếch.
Trong quá trình ấy, Ôn Dục đứng đằng sau Nguyễn Nhất Nhất. Hơi thở của cậu phả tới gần, bao quanh lấy cố.
Có một giây phút nào đó, Nguyễn Nhất Nhất như sinh ra ảo giác, cảm thấy mùi hương ấy rất quen thuộc, hình như mới ngửi thấy cách đây không lâu. Trong lúc người ở đằng sau đang giảng giải điều gì đó với mình, cô đột nhiên ngoài đầu lại, nhẹ giọng hỏi:
Anh Jack, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không?
Nghe vậy, Ôn Dục hơi sững người.
Như thể bất cứ thứ gì cũng trở thành thực thể, ở ngay bên cạnh mình. Hơn nữa nếu đeo thiết bị vào, ví dụ như một đôi găng tay, thì con người ta sẽ nhận được phản hồi xúc giác trong hình ảnh hiện thực.
Vậy nên người ta sẽ đắm chìm trong đó, không phân ra được là giả lập hay hiện thực, không chỉ có thị giác và thính giác, thậm chí còn bao gồm cả khứu giác, vị giác.
Lấy ví dụ, đeo chiếc găng tay này lên thì sẽ nhìn thấy tay mình trong hình ảnh.
Ôn Dục đeo một chiếc găng tay AR vào cho Nguyễn Nhật Nhất, để cô trải nghiệm cảm giác này. Trước mặt bọn họ là một không gian ba chiều, cảm giác rất chân thật.
Lúc định thu tay, cô mới phát hiện ra mình không rút về 3được. Cậu vẫn đang cầm ngón tay cô.
Anh Jack?
Nguyễn Nhất Nhất nhìn Ôn Dục, rồi lại nhìn tay mình. Dường như lúc này mới kịp phản ứng, đ9ối phương mới rút tay về.
Thật ngại quá, cô Nguyễn.
Cậu im lặng một lúc lâu, nhìn cô qua chiếc mặt nạ. Cuối cùng, cậu thản nhiên nói với cô:
Cô Nguyễn bỏ ra một khoản tiền lớn như thế, có phải nên chuyên tâm hơn một chút không nhỉ? Trong trí nhớ thì tôi chưa từng gặp cô Nguyễn bao giờ, cô nói thể làm tôi buồn đấy.
Ồ, vậy à? Thế thì ngại quá, tôi chỉ cảm thấy anh giống một người mà tôi quen thôi.
Người đàn ông trước mặt có vẻ rất chững chạc, từ cử chỉ đến lời nói đều rất bình tĩnh. Mặc dù vóc dáng và chiều cao tương tự nhau, nhưng chắc chắn không phải là một rồi.
Nguyễn Nhất Nhất chỉ khẽ cười một tiếng, không nói thêm gì cả. Cô nhìn Ôn Dụ6c vài lần, cuối cùng nói đùa với Giang Thành:
Không hổ là người phát minh ra công nghệ cao, phải thần bí như thế. Sợ đi ra ngoài bị người ta nhận5 ra rồi bắt đi đúng không?
Giang Thành nhìn cậu thiếu niên còn chưa tròn mười tám tuổi, một lần nữa hiểu được dung ý của cậu.
Anh ta xòe tay ra:
Đúng thế, cậu ấy quý hiếm chẳng khác nào báu vật quốc gia, phải cẩn thận chứ.
Nguyễn Nhất Nhất nhìn Jack, có vẻ càng thêm hứng thú, nói:
Cũng thú vị đó. Nhưng chúng ta nói chuyện chính đi, trình bày đôi chút về kỹ thuật AR mới được phát minh ra này cho tôi nghe đi.
AI là trí tuệ nhân tạo, kỹ thuật AR sẽ gắn kết chặt chẽ với AI, tất cả những gì nhìn thấy qua nó đều đạt tới hiệu quả của
mắt thường
.
Dù sao người đó, cũng chỉ là... một cậu nhóc. Ôn Dục đầu biết cô đang nghĩ gì. Trong lúc giảng giải cho cô, ánh đèn phủ một vầng sáng lên người cậu, khiến cậu trở nên ôn hòa.
Hơn một tiếng sau, trên cơ bản mọi thứ đã được trình bày gần hết. Lúc này Nguyễn Nhất Nhất mới chuẩn bị ra về.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.