Chương 887: Sự trừng phạt “nghiêm khắc” của anh (2)
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 667 chữ
- 2022-02-19 04:11:44
.
Lý Tại Quận nghẹn họng không trả lời được. Rõ ràng anh nói là sự thật, nhưng không hiểu sao cô lại tức đến mức muốn bật khóc8.
Có phải anh chê cô không có chỗ dựa, không giúp được gì cho anh không?
Cô đỏ mắt, nức nở nói.
Nghe cô nói vậy, Thẩm Mộc chỉ cảm thấy đầu mình mọc ra cả tá sừng. Anh hít sâu một hơi, cuối cùng bất đắc dĩ nói:
Anh đã nói là đôi bên đều vì lợi ích cá nhân rồi mà, chỉ là để qua mắt người ngoài thôi. Anh không thật lòng với bọn họ.
Không phải thật lòng thì đã sao, dù sao cũng lên giường rồi...
Nhưn5g mới đi được mấy bước, một nguồn lực đã kéo cô về phía sau. Cô hô lên một tiếng, quay lại định đánh anh, nhưng lại bị anh vác lên, đi vào thẳng phòng ngủ. Cô vừa gào thét vừa giãy giụa, nhưng lại bị Thẩm Móc khóa môi, bá đạo chiếm hữu.
Lý Tại Quận tức phát khóc, nhưng trong chuyện này, Thẩm Mộc luôn rất cố chấp, không chịu nói lý gì cả, luôn đưa ra một vài ví dụ cực đoan với cô.
Cô khóc lóc ầm ĩ, anh lại biết những nơi mẫn cảm của cô, hung hăng chiếm giữ cô.
Đúng là sau lưng em có anh họ em, nhưng vì 3không muốn gây thêm phiền phức cho bọn họ, cho dù bị bắt nạt thế nào em cũng giấu tiệt.
Thẩm Mộc dừng lại giây lát, đôi mắt lóe lên:9
Hay là em muốn anh trải đường cho em?
Nghe vậy, Lý Tại Quân đỏ mắt, không biết là tức giận hay gì, cô đứng bật lên, cắn ră6ng nói từng chữ một:
Anh yên tâm, đời này em cũng không cần đến sự giúp đỡ của anh!
Dứt lời, cô xoay người đi.
Lý Tại Quân rơi nước mắt.
Anh hôn lên những giọt nước mắt của cô, nhấm nháp hương vị mặn chát ấy, đến cuối cùng vẫn mềm lòng. Anh đè lên người cô, dịu dàng khàn giọng nói:
Xin lỗi bảo bối, anh thừa nhận là mình có lòng riêng.
Nếu có nhất quyết đòi đi, anh nhất định sẽ trải đường cho cô, không muốn cô đi chủ yếu là sợ cô bị quấy rối, đồng thời cũng lo là cô sẽ gặp người tốt hơn, không cần anh nữa.
Hức hức, anh cút đi!
Cô vừa khóc vừa từ chối anh, nhưng với một người đàn ông cao một mét tám mấy, khắp người toàn là cơ bắp như thế, lực đẩy của cô chẳng thấm vào đầu.
Anh cầm tay cô, ghim lên trên đỉnh đầu, thở gấp nói:
Anh mở công ty nhiều năm thế rồi, biết rất rõ những gì mà con gái sẽ gặp phải nơi công sở.
Đúng thế, anh có thể cho đám người yêu cũ của anh ngủ với khách được cơ mà... Không đen tối được sao?
Cô bĩu môi, khóc lóc sụt sịt, nói ra sự oán trách mà cô đã tích tụ trong lòng rất lâu rồi.
Thẩm Mộc sững người, sau đó nhìn sang nơi khác, dường như không biết phải đáp lại thể nào.
Lý Tại Quân chỉ nghĩ là anh xấu hổ, không có mặt mũi nhắc lại. Cô càng khóc hăng hơn, nước mắt tuôn rơi không ngừng, nghẹn ngào nói:
Thẩm Mộc, chúng ta dừng lại ở đây đi. Tôi đi làm anh cũng ngăn cản tối, trước kia anh còn có nhiều bạn gái như thế, tôi chê anh.
Lý Tại Quân thừa nhận là mình cố tình nói như thế
Bị Thẩm Mộc bảo vệ thì đã sao? Anh cũng khống chế cô nữa. Chuyện anh từng có rất nhiều bạn gái thì cô đã biết từ lâu rồi, cũng nghĩ thoáng về vấn đề ấy. Nếu cô chấp nhặt thật thì lúc trước đã chẳng đồng ý đến với anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.