Chương 903


Cả người cô trở về chỗ ngồi, hai tay đặt lên vô lăng.

Đôi mắt cô lấp lóe, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn.

Đầ8u cô nổ đùng đoàng, con người đã trải qua nhiều sóng to gió lớn cũng phải mất bình tĩnh.
Cô bất cẩn đụng phải...
Khụ.

Nguyễn Nhất Nhất như đứng đốn9g lửa, như ngồi đống than, họ một tiếng rồi trầm giọng nói:
Cậu nhóc, thẻ căn cước của cậu đâu, tôi tìm hiểu gì cũng khôn6g thấy.
Giọng nói của cô rất bình tĩnh, như thể không hề có chuyện gì xảy ra.

Um...

Hai người bọn họ kém nhau mấy tuổi cơ mà. Huống chi, cô cũng chưa từng nảy sinh suy nghĩ trai gái gì với cậu. Cậu chỉ là em trai Ôn Huyền mà thôi, xét theo một khía cạnh nào đó thì cũng là em trai của cô. Nguyễn Nhất Nhất chờ một lúc trong xe, nhưng mấy phút trôi qua, Ôn Dục vẫn... Cô khẽ mắng một tiếng, cởi chiếc áo khoác trên người mình ra, buộc vào trên eo cậu, sau đó mới dìu cậu xuống xe.
Hết cách rồi, không tìm được thẻ căn cước, cô chỉ có thể đưa cậu về phòng mình.
Khách sạn bảy sao này rất cao, cô ở tầng năm mươi bảy, trong một phòng Suite xa hoa.
Trông cậu rất sạch sẽ, như chưa từng nhuốm bẩn.
Nhưng vừa rồi cô lại.
Mà kể ra thì, trông vẫn là một cậu thiếu niên chưa trưởng thành, nhưng có nơi lại...
Chết tiệt!
Gặp ma3 thật rồi!
Vừa rồi cô đã làm gì thế?!
Ôn Dục kêu lên một 5tiếng khó chịu. Thấy cậu không nói lời nào, Nguyễn Nhất Nhất nhìn sang, thấy cậu đã gục đầu xuống, mê man ngủ mất rồi.
Thấy thế, cô bất đắc dĩ hít sâu một hơi.
Khi đã chắc chắn cậu không còn biết gì nữa, cô không dời mắt về ngay, mà di chuyển xuống bên dưới, dừng lại ở..

Chết mất.

Nguyễn Nhất Nhất cắn răng.
Tuy rằng cô thừa nhận mình không phải kiểu người tốt lành gì, nhưng cũng không đến mức
ra tay
với một thiếu niên vừa mới thành niên.
Hôn mê rồi mà còn không chịu
xuống
à?
Đêm nay, cậu thiếu niên mặc chiếc quần rộng rãi màu xám đậm, ống quần co lên, lộ ra một đoạn mắt cá chân.
Chân cậu đi đôi giày Converse, còn bên trên thì là chiếc áo khoác bò xốc xếch, che đi khung xương của cậu.
Trông Ôn Dục có vẻ gầy thế thôi, nhưng thực tế lại khá nặng, Nguyễn Nhất Nhất tốn khá nhiều sức để dìu cậu. Thấy cô dìu một người, quản lý khách sạn vội vàng tới giúp, cười nói:
Cô à, cậu nhóc này uống say rồi, để tôi giúp cô đưa cậu ấy tới phòng cô.


Nguyễn Nhất Nhất cùng quản lý dìu Ôn Dục, xem như ngầm đồng ý. Nhưng sau khi vào thang máy, quản lý liên tục liếc nhìn bọn họ, hết nhìn Nguyễn Nhất Nhất, xong lại nhìn cậu thiếu niên với khuôn mặt non nớt này.

Đây là?

Nửa đêm nửa hôm, một thiếu niên uống say đi theo Nguyễn Nhất Nhất về phòng...

Trong lúc quản lý đang suy nghĩ bậy bạ, cô gái bên cạnh bỗng ho một tiếng. Quản lý vội vàng dời mắt, ngoan ngoãn nhìn thẳng về phía trước.

Nguyễn Nhất Nhất lạnh nhạt nhìn anh ta, nói:
Đây là em trai tôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.