Chương 929: Thay đổi vận mệnh
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 530 chữ
- 2022-02-19 04:16:56
Nhận được tin nhắn của cô, rất lâu sau Ôn Dục không trả lời lại, chẳng biết cậu đang làm gì nữa. Khoảng mười phút sau, cậu mới nhắn một 8câu: [Cảm ơn chị, em biết phải làm gì rồi.]
Đọc được tin nhắn ấy, Ôn Huyền còn gật gù, chỉ cảm thấy trẻ con dễ dạy.
Như3ng đánh chết cô cũng không nghĩ rằng, Ôn Dục hỏi những lời này là vì một người phụ nữ, quan trọng hơn nữa đó còn là tử địch của cô - Ng9uyễn Nhất Nhất.
Ánh mắt cô sáng ngời, khóe môi mỉm cười, biết nhưng vẫn cố tình hỏi.
Lục Kiêu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, yết hầu trượt một cái.
Ôn Huyền nhìn anh, ánh mắt mang theo ý cười cũng dần thay đổi. Hai người nhìn nhau, khoảng cách giữa hai người rút ngắn, bàn tay đang đặt trên vai anh dần trượt ra sau cột sống, rồi lại từ từ di chuyển lên trên.
Trong phòng làm việc, Ôn Huyền nhắc tới chuyện phải đi quay phim, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác lưu luyến, làm cô khẽ thở dài một tiếng.
Lục Kiêu xoa xoa đầu cô, ôn hòa nói với cô:
Cứ đi làm việc của em đi, anh sẽ chăm sóc cho con. Đến lúc đó, anh sẽ dẫn chúng tới thăm phim trường của em.
Nghe vậy, Ôn Huyền bật cười. Cô ôm cổ anh, sấn tới hôn lên yết hầu của anh, mổ từng cái, từng cái một, như một chú chim gõ kiến tham ăn.
Hôn được một lát, bả vai cô bị ẩn xuống.
Lục Kiểu kéo dài khoảng cách với cô, gương mặt thon dài lạnh lùng dần tôi đi:
Chắc em phải biết chỗ này không hôn được chứ.
Vì sao?
Một ngày nào đó, Ôn Huyền biết những lời này của mình đã ảnh hưởng đến quyết định của Ôn Dục, thậm chí là ảnh h6ưởng tới cả đời cậu, cô mới tức điên lên, chỉ hy vọng thời gian quay ngược lại, để cô khâu cái miệng của mình vào.
Không, là tr5ói cái tay gõ chữ của cô lại.
Có đôi khi, bước ngoặt của cuộc sống lại nằm trong những chuyện vụn vặt thường ngày. Thoạt nhìn thì không có gì thay đổi cả, nhưng kể từ hôm đó, có một số việc bắt đầu phát triển.
Cuối cùng, khi hơi thở của hai người hòa vào làm một, chóp mũi chạm vào nhau, ngón tay mảnh khảnh của cô luồn qua mái tóc anh.
Ánh mặt trời buổi chiều, phủ một vầng sáng lên khung cửa sổ trong phòng làm việc. Rèm cửa bay bay, quyển sách mà Lục Kiêu cầm lúc nãy trượt xuống, rơi
bộp
xuống đất, nhưng không có ai nhặt nó lên. Trên sàn nhà, hai bóng người chồng lên nhau.
Hình như là một cô gái ngồi trên người đàn ông, cánh tay thon dài mảnh khảnh ôm lấy cổ anh.
Có gió thổi qua, trang sách lật sột soạt, âm thanh rất êm tai, như đang viết lên một bản nhạc có sinh mệnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.