Chương 955


Nhưng cũng từ vụ việc ấy, anh mới hiểu rằng có người đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình rồi.


Không ngờ Giáo sư 8lại có sức hấp dẫn như vậy.

Lục Kiều tới đây từ lúc nào chẳng hay, chắc hẳn cũng mới thôi. Anh bế một bé con mặc quần áo hình thỏ, chính là Lục Tiểu Hoa. Đứng bên ngoài nhìn thấy Ôn Huyền, cô bé hưng phấn ngọ nguậy trong lòng Lục Kiều, tay với cái miệng nhỏ bé áp lên kính, khuôn mặt sắp biến dạng luôn rồi.
Bên dưới, cậu con trai Tiểu Lục Thời của cô cũng dán mặt vào kính, muốn ôm chầm lấy mẹ.
Ôn Huyền giật mình quay đầu lại nhìn. Một đứa nhóc mặc chiếc áo lông xù hình con thỏ ngộ nghĩnh xuất hiện trước mặt cô, cách một tấm cửa sổ sát đất.
Ôn Huyền ngẩng đầu lên, ngon!
Sau khi tắt máy, anh ấy nói:
Lát nữa anh phải tới bệnh viện kiểm tra chân với anh ấy. Anh ấy sẽ lái xe tới tìm anh.


Gãy chân mà vẫn lái được xe cơ à?
Lúc này Ôn Huyền mới nhớ tới vụ Tiêu Diệc Hàng bị thương mà Hoắc Khải kể lúc trước.
Ôn Huyền nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, vị Giáo sư đó hờ hững thờ ơ, mặt lạnh như tiên.
Ai có thể ngờ 3được rằng người thông minh thích yên tĩnh như anh ta lại thích một người đàn ông nói nhiều, che ô lúc Thượng Để rải trí tuệ xuống. Cô vừa nói xong,9 Hoắc Khải bật cười:
Bớt bớt đi, đêm qua anh ấy dậy đi vệ sinh, ngã lăn từ trên giường xuống, cuối cùng vẫn phải dựa vào anh đấy thôi. Bây giờ phả6i là anh ấy không rời xa anh được mới đúng!
Ôn Huyền đang nhúng lá xách, nghe anh ấy nói vậy, cô mất mấy giây để load, sau đó giật mình nói:
Cái 5gì? Hai người ở chung rồi à?
Rõ ràng tách riêng từng chữ ra thì đều rất dễ hiểu, nhưng gộp lại thì sao lại khó hiểu thế nhỉ?
Hoắc Khải đột nhiên im lặng.
Không phải bởi vì Giáo sư không thể lái xe, chân của anh ta đã khôi phục kha khá rồi, mà là bởi vì anh ta không chỉ lái được xe, hơn thế còn có thể... lái được thứ khác nữa. Lúc ăn uống no nê, vốn Ôn Huyền định về một mình. Nhưng khi bọn họ đang ngồi trước cửa sổ sát đất trong quán lẩu,
bụp
một tiếng, một đôi tay trắng ngần mũm mĩm đập lên kính,
Lượng tin tức siêu to khổng lồ.
Ôn Huyền không khống chế được âm lượng, hô lên khiến bao người nhìn sang. Cô vội vàng giơ tay lên che mặt, vẫn ngạc nhiên nhìn Hoắc Khải. Không ngờ bọn họ lại... tiến triển đến mức ấy rồi!
Hoắc Khải trợn trắng mắt nhìn cô:
Không phải như em nghĩ.

Chẳng phải Giáo sư bị gãy chân sao???
Hình ảnh ấy khiến trái tim ba người muốn tan chảy.
Ôn Huyền vội vàng đứng lên, chỉ tay ra cửa, ý bảo Lục Kiểu bế hai đứa nhóc vào, cô cũng đứng lên đi ra.
Hoắc Khải không né tránh Ôn Huyền, lập tức bắt máy ngay.
Cuộc nói chuyện của bọn họ cũng rất bình thường, không có gì là khác biệt cả.
Anh ấy đang định giải thích thì chuông điện thoại vang lên.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới.
Ôn Huyền cười tủm tỉm:
Em nghĩ cái gì?

Hoắc Khải:
...


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.