Chương 1: Nguồn gốc của một huyền thoại


Trong một quán rượu nhỏ ven đường, hai người đàn ông áo vải, dáng người thô kệch vừa ngồi uống rượu vừa nói chuyện với nhau. Một kẻ thì râu ria xồm xoàn không nhìn rõ dung mạo, kẻ kia thì toàn thân đen sạm một màu bụi than đá, nhìn sơ qua là biết cả hai đều thuộc tần lớp lao động thấp kém.

Kẻ râu ria nói

-Này, ta nghe nói ở ngoại thành phía đông vừa mới phát hiện một hang động dẫn sâu vào lòng đất, hơn nữa có khả năng rất lớn chôn giấu trứng rồng bên trong, lát nữa ngươi với ta đi thử vận đi, nếu may mắn cuỗm được một quả trứng rồng thì đổi đời.
Kẻ còn lại đáp

-Đợi ngươi nghe nói thì chậm rồi, lúc nãy vừa có một thắng nhóc đưa thư, vừa chạy qua đây vừa la lớn thông báo, nó nói rằng đã có một người tìm được trứng rồng bên trong hang động a, nhưng rất nhanh sau đó hang động liền bị gia tộc Luân Vũ chiếm đoạt rồi. Bây giờ mà liều lĩnh xông vào nới đó chỉ có đường chết.

- Mẹ nó, cái gia tộc khốn nạn, bọn chúng nghĩ cái thành này là của một mình gia tộc bọn chúng hay sao? Hang động từ trên trời rớt xuống chính là của thiên hạ, bọn hắn lại dám độc chiếm một mình không sợ ông trời sai thiên lôi đánh chết à?

Kẻ râu ria nghe vậy, tâm tình đang tốt liền chìm xuống đáy cốc, cơn tức giận bổng chốc xông thẳng lên đầu chửi lớn. Tuy nhiên hắn còn chưa nói đến câu thứ ba liền bị tên đồng bạn nhanh chóng bịt mồm, chặn họng lại

-Mày ngu à, muốn chết thì đi tìm nơi nào vắng vẻ đập đầu vào đống cức mà chết đi, đừng có mà la lối om xòm ở đây, kéo tao chết theo. Mẹ nó chứ, ở cái thành Minh Châu nhỏ như lổ đít này mà, đứa dám chửi đổng gia tộc Luân Vũ, mày là người đầu tiên đó.

Cơn tức giận của kẻ râu ria còn chưa giải tỏa hết lại bị tên đồng bạn bịt miệng, tức càng thêm tức, tựa như một ngọn núi lửa bị dồn nén hết cỡ, không phun trào không được. Tuy nhiên hình như sức lực của tên đồng bạn mạnh hơn hắn rất nhiều nên hắn chỉ có thể ú ớ được mấy tiếng, tuy rằng âm thanh phát ra rất to nhưng không một ai có thể nghe rõ hắn đang nói gì.

Cách hai người một cái bàn, trong một góc khuất nằm bên cạnh cửa sổ, có một thiếu nhiên mười hai, mười ba tuổi mang mủ trùm đầu ngồi lẳng lặng ở đó , hắn bóc vỏ một củ lạc, lấy ra vài hạt lạc đã được nấu chín cho vào miệng, vừa nhai vừa cười nhạt

-Trứng rồng, lại là trứng rồng, con mẹ nó chứ trứng rồng, cái thứ đồ vật quỷ quái.
Hắn cười nhạt nhưng lại giống như đang cười chính mình, nét mặt mới lớn giấu phía sau mũ trùm đầu tựa cười mà không phải cười, như khóc nhưng lại không phải khóc, rất khó diễn tả.

Hắn ăn nốt hạt đậu cuối cùng trên đĩa, nốc hết chén rượu còn vươn vài giọt nhỏ rồi ném vài đồng xu nhỏ lên bàn, đứng dậy rời đi. Bóng lưng nhỏ bé nhưng chứa đầy sự cô đơn và lạnh lẽo.

Sau khi rời khỏi quán rượu, hắn đi vào một ngỏ nhỏ vắng người, vòng vèo một hồi rồi nấp vào một góc tối, tháo mũ trùm đầu và cái áo khoát xám trên người ra, để lộ bộ đồ cắt may tinh xảo ẩn giấu bên trong. Thay đồ xong, hắn xăm soi bản thân một lúc cảm thấy không còn vấn đề gì nữa mới cất bước đi ra khỏi ngỏ nhỏ, xuôi theo đường lớn đi nhanh đến một trang viên rộng lớn bên trong thành.

Trang viên này hoàn toàn được ẩn giấu bên trong một bức tường đá cao đến bốn năm mét, trông không khác gì một bức tường thành nhỏ, đứng nhìn từ bên ngoài cũng chỉ có thể trông thấy vài tòa tháp cao cao bên trong mà thôi. Lối vào bên trong trang viên là một cái cổng đá lớn màu xam lam, bên trên có chạm khắc hai con cá chép màu vàng to lớn, cuốn lại với nhau như đồ hình âm dương, có điều đầu của hai con cá chép này lại là đầu hổ.

Đứng trước cánh cổng xanh lam là hai hàng hộ vệ áo đen, mỗi hàng năm người phụ trách canh cổng ra vào. Những người hộ vệ này tướng mạo đều rất to cao, dáng đứng vững chắc, nhìn qua là biết sức mạnh hơn người.

Trên đường lớn có rất nhiều người đi lại nhưng không có bất kỳ một ai dám đến gần cánh cổng lam sắc quá mười mét, bọn họ chỉ dám đưa mắt nhìn cánh cổng to lớn tràng đầy ao ước, sau đó liền nhanh chóng rời đi.

Trong những người đi đường này, cũng chỉ có một người ngoại lệ và kẻ đó hiện nay đang sải bước tiến thẳng vào bên trong cánh cổng màu xanh.

-Thiếu gia đã về

Mấy người hộ vệ áo đỏ khi nhìn thấy hắn liền gật đầu nhẹ một tiếng xem như chào hỏi, tuy nhiên trong sâu thẳm bên trong mười cặp mắt kia lại không hề có bất cứ một sự tôn trọng nào, có chi thì đều là sự khinh thường nồng đậm, sự coi rẻ tận tâm can.

Những thứ này người ngoài rất khó phát hiện nhưng đối với hắn, một kẻ từ khi sinh ra đã phải hằng ngày đối mặt với ánh mắt miệt thị và khinh thường này, thì chỉ cần nhìn qua một cái liền biết.

Nhưng biết thì đã sao chứ, hắn cũng không có cách nào xỏa bỏ sự khinh miệt này trong ánh mắt những người hộ vệ. Nhiều nhất hắn cũng chỉ có thể làm như không nghe, không thấy liền không buồn phiền, thoán gật đầu nhẹ một chút xem như đáp lời rồi đi thẳng vào bên trong.

Đợi cho đến khi tấm lưng nhỏ bé của hắn khuất bóng, một người hộ vệ liền xì một tiếng khinh thường

-Mẹ nó thằng phế vật, gọi nó một tiếng thiếu gia đúng là chịu thiệt mà

-Đúng đó, mỗi ngày đều phải cuối đầu gọi nó một tiếng thiếu gia, nó mà cũng xứng?

Thể loại như nó, ta chỉ cần một ngón tay là có thể đè bẹp

-Tức thì thức thật nhưng chúng ta có thể làm gì chứ? Dù nó có là phế vật nhưng vẫn là thiếu gia của Luân Vũ thế gia, vẫn có một lão cha làm trưởng lão.

Một gã hộ vệ cười nhạt

-Có cha làm trưởng lão thì sao chứ, các ngươi đừng quên, nó năm nay đã mười ba tuổi rồi, đây cũng đã là hạn chót để nó hấp thụ một quả trứng rồng cho riêng mình. Nếu lần này còn không được thì cho dù lão cha nó có làm tộc trưởng thì cũng không cứu nổi nó đâu. Hắc, mấy người nghĩ một tên phế vật như nó có thể hấp thụ được trứng rồng sao chứ?

Ngay lập tức cả đám hộ vệ liền cười lớn sảng khoái

-Ha ha, ta sợ cho dù có đặt một quả trứng rồng thải loại trước mặt nó, nó còn không thể hấp thụ nữa cơ.

Mặc dù đã đi xa nhưng thiếu niên vẫn có thể nghe được vong vỏng tiếng cười châm biếm của đám hộ vệ, hắn lắc đầu cười khổ

-Kỳ hạn cuối lại đến rồi sao? Sợ rằng lần này lại làm cho cha thất vọng rồi

Thiếu niên tên gọi Luân Vũ Tuyệt, là con trai duy nhất của cựu tộc trưởng Luân Vũ thế gia. Còn cha hắn, Luân Vũ Bá Sơn, một trong hai vị chiến sư mạnh nhất Luân Vũ thế gia và cũng là thiên tài trăm năm có một của thế gia, kẻ mà bất kỳ một ai trong thành Minh Châu nghe thấy đều phải run sợ, kẻ được mệnh danh sẽ đưa Luân Vũ thế gia vươn đến tầm cao mới trong chức vị tộc trưởng.

Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ, có thể nói chính vì hắn mà cha hắn bị cách chức tộc trưởng. Hắn dù rằng có một người cha được xưng tụng là thiên tài trăm năm có một nhưng mẹ hắn chỉ là một người bình thường, sinh ra hắn lại càng là một phế vật ngàn năm có một. Một kẻ không thể hấp thụ trứng rồng đồng nghĩa với không có tương lai.

Mà cha hắn thân là tộc trưởng lại có một đứa con phế vật không thể tu luyện. Hơn nữa từ khi mẹ hắn chết đi lại không lấy vợ khác nên trừ hắn ra cũng không có đứa con nào nối dõi. Chính vì thế, tộc trưởng không có người nối dõi liền không thể làm tộc trưởng.
Cha hắn từ đó mà bị giáng xuống hàng trưởng lão. Mặc dù cha hắn không bao giờ biểu hiện ra mặt nhưng hắn có thể cảm nhận được, ông rất buồn, hơn nữa còn rất tiếc nuối.

Hắn biết cha yêu mẹ, cũng rất thương hắn nhưng hắn lại không có cách nào giúp người, ngoại trừ việc hết lần này đến lần khác mang lại rắc rối. Chính cái này mới thật sự dằng vặt tâm hồn bé nhỏ của hắn, khiến cho nó dần dần chai sạn đi.

-Này Luân Vũ Tuyệt, lại mới la cà ở ngoài về đó hả?

Đột nhiên một tiếng cười cợt nhả vang lên bên tai Luân Vũ Tuyệt, từ con đường đá nhỏ đã cạnh hoa viên, một nhóm ba người thiếu niên lửng thững đi đến. Cả ba đều chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, bước đi vững chắc, quần áo hoa lệ.

Dẫn đầu ba người là một thiếu niên để tóc đuôi ngựa, gương mặt ưa nhìn, hắn cũng chính là kẻ vừa cất lời châm chọc Luân Vũ Tuyệt.

Luân Vũ Tuyệt thấy ba người thiếu niên đi về phía mình, đôi mày hơi nhíu lại không đáp lời mà quay người nhanh chân bỏ đi.

-Ấy Tuyệt thiếu gia, làm gì mà vội thế, ở lại chúng ta hỏa hỏa nói chuyện chút nào?

Luân Vũ Tuyệt bỏ đi, ba tên thiếu niên liền nhanh chóng bám theo, thiếu niên mặc áo xanh cười lớn nói, dáng vẻ cười cợt vô cùng

Nhận thấy ba người có ý định đuổi theo mình, Luân Vũ Tuyệt liền tăng nhanh cước bộ, sau đó thì chạy bước nhỏ, cuối cùng là cắm đầu chạy thục mạng.

Ba thiếu niên này, Luân Vũ Tuyệt thật sự là không bao giờ muốn gặp, bở vì lần nào chạm mặt ba gã này, hắn cuối cùng đều phải chịu một trận đòn đau thấu xương, bầm dập cả người. Mặc dù cha hắn là trưởng lão, tuy không còn làm tộc trưởng nhưng quyền hạng trong gia tộc vẫn rất lớn, lời nói nặng tựa thái sơn, cho dù có là đương kim gia chủ cũng không dám to nhỏ với ông, bất quá Luân Vũ thế gia có một gia quy là:

Chuyện của tụi nhỏ thì để tụi nhỏ tự giải quyết, người lớn không được can thiệp, chỉ cần không gây ra cớ sự chết người hay tàn phế là được.

Tộc quy này lập ra cốt yếu chính là để rèn luyện đám trẻ cạnh tranh nhau cùng vươn lên, nhưng có lẽ những người lập ra quy tắc này không thể ngờ rằng sẽ có một ngày Luân Vũ thế gia sẽ xuất hiện một kẻ chỉ có thể giẫm chân tại chỗ, cả đời làm phế vật. Luân Vũ Tuyệt chính bởi cái tộc quy này mà từ nhỏ đã bị đám anh em đồng lứa đánh cho thừa sống thiếu chết không biết bao nhiêu lần.

Đối với hắn, có thể ít chịu đòn được lần nào thì hay lần đó. Tuy nhiên so với một phế vật như hắn, ba thiếu niên kia lại là tài năng trẻ đang tỏa sáng rực rỡ bên trong gia tộc, ai cũng có một thân bản lĩnh hơn người, hắn làm sao có thể chạy thoát được chứ.

Luân Vũ Tuyệt chạy chưa được vài chục mét liền bị tên thiếu niên cầm đầu đuổi kịp, tung một cước đá cho té sấp mặt xuống đất. Ngay sau đó hai tên thiếu niên còn lại liền nhào lên, mỗi người tung một cước đã mạnh vào bụng Luân Vũ Tuyệt, khiến hắn đau đớn đến run rẫy, cực kỳ khó thở.

Thiếu niên mặc áo đỏ lại đá bồi thêm một cước vào lưng Luân Vũ Tuyệt cái bốp, tức giận nói

-Mẹ nó, mày không nghe Vũ ca nói gì sao? Bảo mày dừng lại thì dừng lại đi, chạy nhanh như thế làm cái gì hả?

Thiếu niên áo xanh khạc cổ họng, phun một bãi nước bọt lên người Luân Vũ Tuyệt, cười châm biếm

-Tuyệt phế vật, không phải lần trước chúng tao đã bảo mày không bao giờ được xuất hiện trước mặt bọn tao nữa hay sao? Bộ mày không để lời nói của chúng tao trong lòng hả? Hay là mày bị đánh đến nghiện mẹ rồi, một ngày không bị đánh liền không chịu được.

-Ha ha ha

Đối với mấy lời châm biếm, xúc phạm này, Luân Vũ Tuyệt chỉ có thể chọn cách im lặng chịu đựng. Thật ra thì hắn cho dù muốn nói lại cũng không nói được, liên tiếp trúng phải bốn

cước vào người, hiện tại toàn thân hắn đã đau nhức đến tê tâm liệt phế, hít thở không thông, làm gì còn sức lực đâu mà nói.

Huống chi cho dù có nói ra thì cũng chỉ làm cho ba tên kia đánh nhiều hơn mà thôi. Thà rằng cứ nằm yên chịu đựng một lát, bọn hắn cảm thấy chán thì sẽ bỏ đi.

Đúng như hắn nghĩ, ba tên thiếu niên thấy Luân Vũ Tuyệt không phản ứng liền đánh thêm vài cái nữa rồi khinh thường phỉ nhổ một lượt rồi bỏ đi. Trước khi đi, tên thiếu niên cầm đầu còn không quên châm chọc

-Tuyệt phế vật, báo cho ngươi một tin vui, cha ngươi vừa đi cầu tình với cha ta, nguyện dùng Luyện Băng Thạch của hắn để đổi cho phế vật ngươi một cơ hội tiến nhập động khẩu tìm trứng rồng đấy. Hắc hắc, chút nữa về nhớ chuyển lời cảm ơn của ta với cha ngươi nhé, cái Luyện Băng Thạch này đúng là kỳ bảo trong việc tu luyện, không đến vài ngày nữa ta liền có thể tiến nhập Không Linh Cảnh rồi, ha ha ha.

------Hết-------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trứng Rồng.