Chương 11: Đại Đường Viện
-
Trứng Rồng
- QuytSweet
- 2413 chữ
- 2019-08-20 09:37:00
Trong lúc Luân Vũ Tuyệt đang hì hục chúi đầu vào lên kế hoạch tập luyện gia tăng tu vi thì trận chiến tại cửa hàng đan dược Thanh San cùng việc Luân Vũ Tuyệt đánh Luân Vũ Văn mặt mũi đầy máu lấy một tốc độ không thể tin nổi bay khắp tòa thành Minh Châu, hầu như từ lớn đến bé, ai ai cũng biết.
Và đương nhiên, tất cả mọi người của Luân Vũ thế gia cũng biết rõ. Khi biết tin tức động trời này, tất cả mọi người đầu tiên là trợn tròn mắt phi thường ngạc nhiên, nhưng rồi rất nhanh, tất cả đều không hẹn mà gặp, đều hoàn toàn không tin tưởng cái tin thức hết sức vô con bà nó lý này. Một phế vật được tất cả mọi người ‘công nhận’ lại có thể đánh một thiên tài mới nổi đến mặt mày be bét máu, chuyện này không cần nghĩ cũng đủ biết là không thể nào xảy ra được rồi.
Ấy vậy mà chuyện hết sức vô lý đó lại có thể xảy ra đấy, đến khi người của cửa hàng đan dược Thanh San đem Luân Vũ Văn trong tình trạng hôn mê trở về gia tộc, cả Luân Vũ thế gia ngay lập tức bạo động như sóng thần ba bốn chục mét, kẻ nào kẻ nấy đều mắt chữ A, mồn chữ O, hoàn toàn không thể tin tưởng chuyện đang diễn ra trước mắt, trong đó có cả Đại trưởng lão, ông ngoại ruột của Luân Vũ Văn.
Khi nhìn thấy tình trạng mặt mày đẫm máu đến biến dạng của cháu trai, điều đầu tiên Đại trưởng lão cảm thấy là vô cùng tức giận, tiếp theo đó là nghi hoặc nồng đậm. Cháu trái ông ta như thế nào, ông là người hiểu rõ nhất, tuy rằng không thể bì kịp những thiên tài đỉnh tiêm trong gia tộc như Luân Vũ Bạch Tuyết hay Luân Vũ Vũ nhưng xét cho cùng cũng là thiên tài thuộc lớp đầu ở thành Minh Châu, kèm với đó là chính bản thân ông ta cũng đả tự thân truyền cho Luân Vũ Văn thức đầu tiên trong Vũ Luân Đoạn Thạch để phòng thân, dù rằng hỏa hầu chưa cao, chỉ học được chút da lông ban đầu nhưng bấy nhiêu cũng đủ quét ngang từ Tụ Thể Cảnh tầng 6 trở xuống, thậm chí có thể đánh ngang sức với tầng bảy.
Thế thì là thế quái nào mà Luân Vũ Văn lại bị Luân Vũ Tuyệt đánh đến thảm như thế này a. Nó chỉ là một phế vật Tụ Thể Cảnh tầng thứ 2 thôi mà.
Bất quá không tin thì không tin, tức giận thì tức giận, nhưng với nội quy đã được định sẵn, chuyện của đám trẻ tất phải được đám trẻ giải quyết, người lớn trong gia tộc không thể nhúng tay. Bở thế, đại trưởng lão cũng chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng mà thôi.
……………………
Trong lúc đó, tại Đại Đường Viện, nơi lưu trữ vũ kỹ cùng tri thức của toàn bộ Luân Vũ thế gia, Luân Vũ Tuyệt sải chân bước thẳng qua cánh cửa to lớn.
Bước qua cổng lớn, điều đầu tiên hắn nhìn thấy chính là hàng chục giá sách cao đến năm mét nối tiếp nhau, trên mỗi giá lại có hàng trăm cuốn sách đủ loại, có mới, có cũ, có đẹp, có xấu, muôn hình vạn trạng, thật sự là một lượng tri thức khổng lồ.
Nhưng khác với lúc đi vào cửa hàng đan dược Thanh San, Luân Vũ Tuyệt hoàn toàn không bị cảnh tượng nơi đây làm cho choán ngợp, bởi vì đây cũng không phải lần đầu hắn đến nơi này.
Trong quá khứ, bởi vì không thể tu luyện, hắn thường đến nơi này, tìm những cuốn sách cổ về thế giới, hay một số cuốn bút ký, hồi ký của các vị tiền bối của Luân Vũ thế gia mà đọc, thông qua đó để mở mang đầu óc, khám phá thế giới rộng mở bên ngoài qua từng trang sách kỳ bí. Có thể nói, những cuốn sách tri thức về thế giới ở nơi này, Luân Vũ Tuyệt không thể nói là đọc hết những cũng không cách biệt bao nhiêu, tính đến thời điểm hiện tại cũng đã được bảy tám phần rồi.
Ở bên cạnh đại môn là một cái bàn gỗ sơn đen bóng loáng, lúc này ngồi sau bàn là một lão giả áo sám, râu tóc bạc phơ không khác gì đại trưởng lão, chỉ có điều dáng người của lão gầy gò hơn rất nhiều, hai mắt lõm sâu, làn da hốc hác. Lão già này chính là người canh giữ Đại Đường Viện, gọi là Vu lão.
Công việc của Vu lão chỉ có duy nhất là canh gác vào bảo vệ Đại Đường Viện, ngoài ra không có bất kỳ một chút quyền lực nào bên trong gia tộc, chỉ có điều tất cả mọi người đều tự biết, vị vế của Vu lão bên trong Luân Vũ thế gia so với Đại trưởng lão có hơn chứ không kém. Hoặc ít nhất nhìn bề ngoài, số tuổi của Vu lão cũng phải hơn Đại trưởng lão 20 tuổi là ít a.
Đang thảnh thơi nhịp chân độc sách uống trà, Vu lão thấy Luân Vũ Tuyệt đi vào liền cất tiếng hỏi, lời nói cực kỳ bình thản và đồng điệu, không vui không buồn.
-Lại đến nữa à?
Đối vị lão giả thâm sau trong lời đồn đoán này, Luân Vũ Tuyệt tuy không tin lắm nhưng vẫn hết sức kính trọng, có thể nói ông là một trong số ít người trong Luân Vũ thế gia chưa từng gọi hắn là phế vật.
-Vu lão khỏe, con lại đến tìm vài cuốn sách đọc giết thời gian đây, làm phiền ngài.
Vu lão nghe vậy, cuốn sách cầm trên tay hơi hạ xuống, đôi mắt lõm sâu nhưng lấm lánh đầy tinh quang chiếu thẳng vào Luân Vũ Tuyệt, nhìn thật sâu, thật sâu, sâu đến nổi Luân Vũ Tuyệt cảm thấy cả cơ thể như bị lột trần trụi trước ánh mắt này.
Nhìn Luân Vũ Tuyệt một hồi, Vu lão vậy mà thoán gật đầu, nở nụ cười hiếm có, nâng cao sách lên đọc tiếp, nhàn nhạt cất lời
-Tiểu tử, tâm trạng hôm nay không tệ a. Mong rằng ngươi có thể giữ tâm trạng này lâu một chút, rất tốt cho sức khỏe nha.
-Đa tạ Vu lão quan tâm! Con đi.
Luân Vũ Tuyệt bị lời nói của Vu lão làm cho cái hiểu cái không, bất quá không hiểu cũng không làm sao, dù gì cũng chả ảnh hưởng gì đến hắn. Luân Vũ Tuyệt theo lệ chào một tiếng rồi đi sâu vào bên trong.
Trong Đại Đường Viện, kệ sách san sát nhau nhưng cơ bản vẫn chia làm hai khu vực riêng biệt, bên phải là sách về tri thức thế giới, Luân Vũ Tuyệt học được đan phương luyện dược của Tôi Thể Ngọc Đan chính là từ nơi này.
Khu vực còn lại là khu vực vũ kỹ, cũng là khu vực hắn ít khi đặt chân đến. Tại khu vực vũ kỹ, số lượng đầu sách so với khu vực tri thức thì ít hơn rất nhiều, tính tổng cộng còn chưa đến một trăm cuốn. Mà trong đó, đa phần đều là vũ kỹ cơn bản về cận thân chiến đấu tay chân như Hổ Quyền, Xà Quyền, Báo Quyền, còn về Vũ Kỹ sử dụng đến tinh khí thì rất thưa thớt, hơn nữa đều là loại chỉ có chiến sư tu vi Không Linh Cảnh trở lên mới có tư cách tu luyện.
Luân Vũ Tuyệt tất nhiên là rất tự biết mình tới đâu, hoàn toàn không ham hố những vũ kỹ cường đại này, cái hắn nhắm đến là một loại vũ kỹ lai tạp gọi là Kim Cang Phá Bích. Nghe thì tên gọi kiêu thế thôi chứ thật ra, loại vũ kỹ này chỉ được xếp ở mức sơ đẳng, hơn nữa còn là loại sơ đẳng chẳng ai thèm động vào, thậm chí có không ít người trong gia tộc xem nó là ‘phế vũ kỹ’.
Gọi là ‘phế vũ kỹ’ bởi vì Kim Cang Phá Bích là một vũ kỷ lai tạp giữa cận thân ngoại công và nội tu tinh công, mà quan trọng ở điểm là Kim Cang Phá Bích kết hợp hai đạo với nhau nhưng không hội tụ ưu điểm của mỗi đạo, như là sự cương mãnh cường công của cận thân ngoại công, hoặc là uy lực vô song của nội tu tinh công, thật sự là một loại vũ kỹ ngoại không ra ngoại, nội chẳng bằng nội, phế còn hơn chữ phế.
Bất quá, Luân Vũ Tuyệt lại nhìn trúng cái phế vật của Kim Cang Phá Bích, hoặc có thể nói, Kim Cang Phá Bích chính là môn vũ kỹ thích hợp nhất với hắn lúc này.
Đó là bởi vì Kim Cang Phá Bích có mang trong mình một thuộc tính hiếm gặp: Công phá kinh mạch. Mặc dù uy lực công phá của nó còn chưa được ai kiểm chứng nhưng nó là thực sự có thật, hơn nữa còn là loại vũ kỹ duy nhất ở tầng sơ đẳng có thuộc tính công phá kinh mạch địch nhân.
Công phá kinh mạch, tên như ý nghĩa, là một loại tấn công cực kỳ bá đạo, nó có thể bỏ qua tầng tầng phòng vệ đánh thẳng vào kinh mạch bên trong cơ thể đối phương. Nếu trúng phải đòn này, kẻ bị đánh trúng nhẹ thì kinh mạch tắt nghẽn gây ra tình trạng tê liệt, hai là kinh mạch đứt đoạn, tinh khí tán loạn, nếu không có khả năng khống chế và bình ổn, trăm phần trăm sẽ ngay lập tức mất sức chiến đâu.
Nhưng mà ở đời, có ‘ưu’ thì cũng có ‘nhược’, công phá kinh mạch bá đạo là thế nhưng để có thể phát huy tất cả sức mạnh của vũ kỹ loại này, hoàn toàn phụ thuộc hai yếu tố phi thường trọng yếu. Một là ‘chính xác’, hai là ‘thời điểm’.
Chỉ cần ra tay đúng thời điểm, đúng vị trí, công phá kinh mạch sẽ là nổi ác mộng của kẻ địch, bất quá muốn nắm chắc thời điểm, đánh trúng vị trí, nói dễ hơn là làm, hoặc ít nhất, toàn bộ Luân Vũ thế gia, không một ai có khả năng kiểm soát và phán đoán cao siêu như vậy.
Thế nhưng, đó là trước đây, còn hiện nay, với sức mạnh thần bí của con mắt biến dị, Luân Vũ Tuyệt có khả năng trong thời gian ngắn, chạm tới cảnh giới phán đoán cao siêu này. Nếu hắn có thể luyện thành Kim Cang Phá Bích, cuộc chiến sau này chắc chắn sẽ dễ dàng hơn, hơn nữa còn là một con át chủ bài vô cùng quan trọng.
Xác định được mục tiêu, Luân Vũ Tuyệt cũng không tìm kiếm lang man mà một mạch đi thẳng đến cuối Đại Đường Viện, trong một góc hẻo lánh đầy bụi bặm, rút ra một cuốn sách da bò màu đen nhám, bên trên bìa sách là một hàng chữ nho nhỏ nhưng vẫn cực kỳ bắt mắt ‘Kim Cang Phá Bích’.
Cầm lấy Kim Cang Phá Bích, Luân Vũ Tuyệt cũng tiện tay lấy đi một cuốn sách nhỏ bên cạnh rồi trở lại cái bàn gỗ đen của Vu lão để đăng kỹ mượn sách. Sách ở Đại Đường Viện, mỗi một loại chỉ có một cuốn, nếu muốn lấy đi đều phải đăng ký với Vu lão, hơn nữa thời gian mượn cũng không được quá một tuần, nếu không, hậu quả thật sự phi thường đáng sợ a.
-Vu lão, ông cho con đăng ký hai cuốn này.
Nghe tiếng Luân Vũ Tuyệt, Vu lão khẻ đưa cuốn sách cũ qua một bên, ghé mắt nhìn hai cuốn sách của Luân Vũ Tuyệt. Ngay lúc đó, chỉ trong thoán chốc, ánh mắt Vu lão lóe lên sự khát thường kín kẻ rồi lập tức khôi phục bộ dáng bình thường, tốc độ biến ảo cực nhanh, đến nổi Luân Vũ Tuyệt không thể phát hiện có điều khác thường diễn ra.
Vu lão nói
-Tiểu tử, hôm nay lại đổi tánh đi mượn vũ kỹ à. Ngươi đây là muốn vượt lên số phận?
Luân Vũ Tuyệt cười cười, thành thật đáp
-Cũng có thể xem như là thế, mấy ngày gần đây, con thật sự có ngộ ra chút ít nhân sinh cuộc sống, dù gì cũng phải cố gắng một lần xem sao, cho dù có thế nào đi chăng nữa thì còn có thể xấu hơn tình trạng bây giờ hay sao chứ!
Vu Lão nghe vậy liền bật cười ha ha hai tiếng
-Biết phấn đấu là tốt, rất tốt, không ai là kẻ giàu mãi mãi, cũng không ai nghèo hèn vĩnh viễn. Kim Cang Phá Bích cùng Hải Hổ Kình Lực, một quỷ dị, một cuồng nộ, ta thật sự chờ mong xem, tiểu tử ngươi có thể phát huy hai bộ vũ kỹ này đến trình độ nào a.
Vừa nói, Vu lão vừa truyền tinh lực vào con ấn gổ nhỏ trên bàn, bạch bạch hai tiếng, đánh dấu vào hai cuốn vũ kỹ. Hai dấu ấn này cũng không phải là dấu ấn bằng mực mà là dấu ấn bằng tinh khí cô đặc của Vu lão, đồng thời nó sẽ tồn tại trong khoản thời gian một tuần lễ, nếu sau thời gian quy định mà cuốn sách chưa được trả về Đại Đường viện, những dấu ấn này sẽ lập tức phát nổ, giải phóng lượng tinh khí cô đọng mãnh liệt bên trong, nháy mắt phá hủy hai cuốn sách này.
Còn về việc mất đi tri thức thì không cần lo, bởi vì trong đầu Vu lão đã là một bản sao của Đại Đường Viện rồi, chỉ cần ông bỏ chút thời gian ghi lại một bản khác là được.
Bước khỏi Đại Đường Viện với hai cuốn vũ kỹ trên người, việc mà Luân Vũ Tuyệt chưa bao giờ nghĩ đến trong quá khứ, cảm giác này thật sự quá mới mẻ với hắn, một cảm giác giống như là nắm giữ vận mệnh trong lòng bàn tay.
----Hết----