Chương 14: Cứu viện


Âm thanh trong trẻo vừa cất lên, một luồng áp lực to lớn liền phủ xuống sân nhỏ, nháy mắt ép Luân Vũ Vũ phải liên tục lùi về sau. Chỉ thấy từ trên cao, một bóng trắng thướt tha hạ xuống chắn giữa Luân Vũ Vũ và Luân Vũ Tuyệt.

Phá hủy thế tiến của Luân Vũ Vũ, Luân Vũ Bạch Tuyết mới thở nhẹ một hơi, rút đi khí thế mạnh mẽ của mình lại, có điều, sau lưng cô vẫn tồn tại một hư ảnh cự long to lớn màu trắng tinh khiết, nếu đem ra so sánh, thì hư ảnh cực long của cô phải lớn gấp đôi hư ảnh cự long của Luân Vũ Vũ.

Nhìn rõ người vừa phá hủy chuyện tốt của mình, mặt Luân Vũ Vũ thoán đen lại một mảng, vừa tức giận lại tràng ngập khó hiểu hét lớn

-Chị hai, sao lại là chị nữa? Sao lúc nào chị cũng quan tâm đến một thằng phế vật như nó chứ, có đáng hay không?

Bạch Tuyết nghe vậy liền nhíu mi

-Em đừng có vội chất vấn chị. Tự nhìn lại mình mà xem, bản thân đường đường là thiếu gia của Luân Vũ thế gia, hơn nữa còn là con trai của đương kim tộc trưởng, thế mà ẹm lại dám hủy hoại tộc quy, có ý đồ phế bỏ em họ của chính mình. Em còn chưa cảm thấy mất mặt hay sao?

-Mất mặt? Em giết thằng phế vật đó thì khác nào giết một con kiến, chị nói thử xem ra đường đạp chết một con kiến nhỏ bé có cảm thấy mất mặt hay không. Đó là chưa nói, không phải chỉ riêng em, cả cái gia tộc này, không thiếu người muốn thằng phế vật này biến khuất khỏi tầm mắt, em chỉ là người đại diện ra tay mà thôi.

Luân Vũ Vũ trừng mắt phản bác, hắn thật sự cảm thấy, bà chị này của hắn thật sự là hết thuốc chữa rồi, sao cứ phải cả ngày chăm lo cho cái tên phế vật khốn kiếp này chứ
Luân Vũ Văn đứng ở đằng xa cũng lập tức chen miệng nói theo

-Đúng vậy, thằng phế vật kia mấy hôm trước, chính nó đã ra tay đánh lén em đến trọng thương, kết quả hôm nay của nó là do nó tự làm tự chịu, không thể trách ...

-Câm mồm!!!

Luân Vũ Văn chưa nói hết câu thì bị tiếng quát của Luân Vũ Bạch Tuyết chặng họng. Tiếng quát này không phải chỉ là tiếng quát thông thường mà còn ẩn chứa bên trong long khí, đối với chiến sư chưa đạt đến Không Linh Cảnh là một sự chấn nhiếp tinh thần cực kỳ lớn. Bởi vậy, Luân Vũ Văn ngay tức khắc toàn thân bất động như hóa đá, da đầu tê dại, không tự chủ được mà ngã đặt mông xuống đất.

Hắn thầm nghĩ

-Bà chị Bạch Tuyết này thường ngày hiền diệu, không ngờ lúc tức giận lên lại đáng sợ đến vậy.

Khác với Luân Vũ Văn, Luân Vũ Vũ là một chiến sư Không Linh Cảnh, cho dù tu vi còn kém xa Bạch Tuyết nhưng tiếng hét vừa rồi không ảnh hưởng đến hắn là mấy, bởi vì tâm thần hắn được long hồn bảo vệ.

Hắn hừ lạnh

-Chị giận rồi sao? Nhưng mà Luân Vũ Văn nói đâu có sai, nữa tháng trước chính là thằng phế vật kia đánh lén khiên cho Vũ Văn phải nằm liệt giường, hôm nay bọn em đến cũng là để trả nợ thôi, bất quá lỡ may đánh nó thành phế nhân cũng không ai trách tội được.
Bạch Tuyết cũng hừ lạnh, khí thế vừa thu lại một lần nữa từ từ tỏa ra, âm thanh lạnh băng như nước đá

-Hay cho một câu tự làm tự chịu, vậy khoản thời gian trước đây thì sao, khi mà các ngươi ngày ngày ăn hiếp Vũ Tuyệt, năm hôm một trận đánh lớn, ba môn một trận đánh nhỏ, hành hạ hắn suốt mười mấy năm sống trong đau đớn, các ngươi có nghĩ đến hậu quả hay không?

-Các ngươi chịu đau chỉ là một lần, còn hắn, hắn chịu đau là cả một đời, thử hỏi nếu các ngươi phải chịu hậu quả do chính mình gây ra, vậy các ngươi phải chết bao nhiêu lần mới đủ đây?

Nói đến đây, Bạch Tuyết hơi diệu giọng lại, có ý tứ khuyên nhủ

-Ta thấy, chuyện này nên dừng lại ở đây là được rồi, các ngươi đánh hắn, hắn đánh lại các ngươi xem như là hòa đi. Đừng có nháo sự việc đi quá xa, nếu các ngươi thực sự phế hắn đi, cho dù có là cha ra tay, cũng không thể nào cứu được hai người các ngươi đâu. Ở Luân Vũ thế gia, tộc trưởng không phải là lớn nhất, lớn nhất chính là tộc quy.

Luân Vũ Vũ nghe Bạch Tuyết giảng giải một tràng đạo lý thì liền bậc cười, nụ cười thập phần đáng sợ

-Nực cười, tộc quy thì làm sao, tộc quy cũng là do con người đặt ra. Cho dù chị có ngăn cản, thì hôm nay em nhất định phải phế bỏ thằng phế vật này, để xem thử, chỉ vì một tên phế vật không có tương lai, hội đồng trưởng lão có trách tội em hay không. Ha ha.

-Vũ Văn, tao sẽ phụ trách giữ chân chị Bạch Tuyết, trong khi đó mày đến giải quyết thằng phế vật kia cho tao. Yên tâm, ăn phải một cước đó, nó chắc chắn đã bị trọng thương, đã không còn là đối thủ của mày nữa rồi.

Luân Vũ Văn tuy rằng rất sợ hãi cái uy của Bạch Tuyết, nhưng nếu so với mối thù của Luân Vũ Tuyệt, hắn lại càng muốn trả thù hơn.

-Được, chỉ cần hai phút, không, chỉ cần một phút, tao liền có thể nắm chắc bẻ gãy tứ chi của thằng phế vật kia.

-Rất tốt, chúng ta lên.

Luân Vũ Vũ cười lớn tiếng, tinh khí trong người điên cuồng vận chuyển, hư ảnh cự long sau lưng gầm lớn một tiếng, nhắm vào Luân Vũ Bạch Tuyết mà phóng đến, cùng lúc đó, Luân Vũ Văn cũng thôi động tinh khí của bản thân, nhắm Luân Vũ Tuyệt đang tên liệt trên mặt đất nào đến.

-Các ngươi dám?

Nhìn hành động bất thình lì của hai người, Bạch Tuyết vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, tinh khí cùng long khí thôi động đến mức cao nhất, tràng ngập toàn thân

Long Hồn vũ kỹ, Gia Tốc

Bạch Tuyết vừa cử động liền bỏ qua Luân Vũ Vũ, sử dụng vũ kỹ của mình nháy mắt gia tăng tốc độ cực nhanh, phóng đến nơi Luân Vũ Tuyệt té ngã kéo theo đằng sau hàng loạt tàng ảnh mờ nhạt. Có điều nàng vì có chút hốt hoảng mà quên rằng, nàng có long hồn vũ kỹ thì Luân Vũ Vũ cũng có.

Long Hồn vũ kỹ, Hoán Đổi

Chỉ thấy hư ảnh cự long sau lưng Luân Vũ Vũ gầm lớn một tiếng, ngay sau đó, vị trí của Luân Vũ Vũ cùng Bạch Tuyết nháy mắt liền hoán đổi cho nhau, làm cho khoản cách giữa cô là Luân Vũ Tuyệt xa hơn không ít.

Và cũng trong thời gian một cái chớp mắt đó, Luân Vũ Văn đã nắm chặc thời cơ áp sát vị trí Luân Vũ Tuyệt, hai tay hai Bạch Vũ Luân xoay tròn như lưỡi hái đòi mạnh chém đến

-Ha ha, phế vật, tạm biệt tay chân của mày lần cuối đi

-Không!!

Bạch Tuyết tuyệt vọng hét lớn. Trước khi rời đi, chú Bá Sơn đã nhờ cậy cô chăm nom cho Vũ Tuyệt, nay Vũ Tuyệt chỉ một chút nữa thôi liền sẽ bị người ta cắt đứt tứ chi, đợi đến khi chú trở về, cô biết phải ăn nói thế nào đây?

Còn Luân Vũ Tuyệt, ngày hôm nay có lẽ là ngày mà tâm trí hắn lên voi xuống chó nhiều nhất từ lúc sinh ra, lúc thì vui mừng, khi lại đau khổ, hai thứ này cứ nối đuôi nhau và liên tiếp kéo đến, và cho đến tận lúc này, đầu cuối của cái chuỗi này chính là nổi đau khổ hắn chưa bao giờ trải qua. Luân Vũ Tuyệt thật sự không dám nghĩ, hắn mà mất đi tứ chi sẽ trở thành thứ gì?

Đôi mắt Luân Vũ Tuyệt mở lớn hết cỡ nhìn lưỡi cưa Bạch Vũ Luân từng chút phóng lớn, nổi sợ hãi và tuyệt vọng giăng đầy tâm hồn, dường như tất cả mọi ánh sáng và hi vọng cửa hắn vừa mới chớm nở liền lụi tàn.

-Khônggggggggggggggggggg! Ta không cam tâm.

Hắn hét lên tiếng kêu tuyệt vọng.

Bổng nhiên ngay tại thời điểm tiếng hét bi thống cất lên, ầm ầm ầm, mặt đất bắt đầu rung rinh dữ dội, rồi ngay sau đó, từ bên dưới mặt đất, một sợi dây mây màu bích lục thô to như cột đình phá đá chui ra.

Dây mây to lớn vừa chui ra lại tiếp tục phân ra thành mười sợi dây mây nhỏ hơn, chia nhau nháy mắt cuốn lấy hai người Luân Vũ Văn và Luân Vũ Vũ, cột chặt tứ chi và thân thể, khiến cho cả hai người không thể cử động, dù chỉ là một chút.

-Hay cho hai tên tiểu tử ngông cuồng các ngươi, tộc quy là thứ để cho đám rác rưởi các ngươi nhục mạ hay sao? Thật là láo xược.

Một tiếng quát giận dữ cất lên, vẫn là một bộ áo sám giản dị, Vu lão không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên trong sân nhỏ. Ông ta thoán kiểm tra thương thể Luân Vũ Tuyệt một chút, sau đó cho hắn uống một viên đan dược mới ngẩn đầu nhìn về phía hai người Luân Vũ Vũ, ánh mắt tràng ngập sự khinh thường cùng coi rẻ.

Và với cái nhìn này, những sợi dây mây cuống hai người Luân Vũ Vũ càng thêm xiếc chặt, khiến cho bọn chúng không nhịn được là đau đớn đến kêu la.

Đến lúc này, Bạch Tuyết mới hoàn hồn từ sự ngạc nhiên, cuống quýt hướng Vu lão cuối đầu thi lễ.

-Bạch Tuyết ra mắt Vu lão.

Sau khi uống viên đan dược mà Vu lão cho, thương thế của Luân Vũ Tuyệt cũng khá hơn chút ít, lông ngực đã không còn đau đớn cùng tức tối nữa. Hắn chân thành hướng Vu lão cảm tạ

-Đa tạ Vu lão trong thời khắc sinh tử ra tay cứu giúp, đại ân này, Vũ Tuyệt cả đời sẽ không bao giờ quên.

Cùng với cảm tạ, Luân Vũ Tuyệt còn bị sức mạnh của Vu lão làm cho kinh diễm không ngớt, nếu hắn đoán không lầm, những cây dây mây này chính là Long Hồn vũ kỹ của Vu lão, mà chiến sư có thể thi triển Long Hồn võ kỹ đến trình độ này, tu vi ‘ít nhất’ cũng là Tụ Thân Cảnh giới, hơn nữa còn là Tụ Thân Cảnh cấp cao, giống như là cha hắn.

Vậy là những lời đồn về Vu lão là hoàn toàn chính xác, ngay tức khắc, thái độ của Luân Vũ Tuyệt đối với Vu lão không chỉ là kính trọng như xưa mà thêm vào đó là sự khâm phục và ngưỡng vọng.

Vũ lão nghe vậy liền khoát tay, ánh mắt nhìn Bạch Tuyết và Vũ Tuyệt nhu hòa hơn không ít

-Không cần cảm tạ, ta làm việc này cũng không phải tất cả là vì ngươi. Nếu mà nói về lí do chính, thì chính là tại vì hai thằng oắt con kia, mới bao nhiêu tuổi đầu mà có tái độ bố láo, tộc quy là thứ mà bọn nó có thể xem thường sao?

-Còn ngươi, tiểu tử, ta thật không ngờ tới việc, một kẻ không có đan điền như ngươi, vậy mà vẫn có thể tu luyện lên đấy. Việc này trước nay, ta thật sự chưa bao giờ nghe đến.

Bạch Tuyết đứng bên cạnh nghe thấy vậy, ánh mắt cũng vô cùng tò mò nhìn vào Luân Vũ Tuyệt.

Luân Vũ Tuyệt thấy vậy cũng rất bất đắc dĩ, cố gắng nén đau đứng dậy, một bộ dạng phi thường thành thật giải thích

-Việc này, bản thân cháu cũng thật sự không biết nguyên do vì sao, chỉ là vào một buổi sánh đẹp trời gần một tháng trước, khi cháu ngủ dậy thì bất ngờ phát hiện, tinh khí của bản thân thay vì cất chứa tại đan điền như những người khác (mặc dù hắn không có đan điền) lại cất chứa nơi vị trí trái tim.

-Cũng chính vì lý do đó nên cháu mới có thể tu luyện được, còn việc tăng nhanh tu vi thần tốc, cháu thật sự không biết nguyên do là như thế nào.

Luân Vũ Tuyệt biết, chuyện này không giải thích không được, chỉ có điều hắn chỉ nói đúng một nửa, nửa còn lại là để cho hai người kia tự suy nghĩ, sau đó họ sẽ tự động dùng suy nghĩ của chính họ bù đắp vào những chỗ thiếu xót kia. Như vậy, hắn không cần giải thích nhiều nhưng mọi người vẫn cảm thấy vô cùng hợp lý.

Đúng như Luân Vũ Tuyệt nghĩ, hắn vừa nói xong, Vu lão sau khi ngẫm nghĩ lại một chút liền nói

-Chuyện này ta thấy cũng không phải là khó hiểu, chắc có lẽ lúc trước, bởi vì ngươi luôn luôn cố gắng rèn luyện cho nên dù không cường hóa được thân thể nhưng số tinh khí bị lãng phí đã len lõi vào từng tế bào bên trong cơ thể, rồi yên ổn nằm yên ở đó. Đến khi ngươi bất ngờ có thể tu luyện thì số tinh khí này cũng theo đó mà bộc phát ra, kéo cho tu vi của ngươi tăng cao bất thường.

-Nếu đúng là như vậy thì có lẽ, ngươi chẵn mấy chốc có thể thăng lên Không Linh Cảnh rồi, mặc dù chỉ là tinh khí dư thừa nhưng tích lũy ròng rã tám-chín năm, con số cũng không phải nhỏ đâu.

Bạch Tuyết nghe Vu lão giải thích, nét cười liền xuất hiên trên mặt, vui mừng thay cho Luân Vũ Tuyệt

-Vũ Tuyệt, chúc mừng em, xem ra từ nay, Luân Vũ thế gia chúng ta lại có thêm một thiên tài nữa rồi.

Luân Vũ Vũ đang bị treo trên cao, dù chịu đau đớn nhưng nghe những lời này của Bạch Tuyết vẫn là không nhịn được quát lớn

-Chị đừng có đùa, nực cười, cho dù nó có thể tu luyện thì như thế nào, không có đan điền, nó sẽ không bao giờ có thể hấp thụ trứng rồng, cũng đồng nghĩa với việc sẽ không bao giờ đột phá được Không Linh Cảnh.

-Ha ha, phế vật dù cho cố gắng thế nào cũng sẽ mãi mãi là phế vật, không thể nào thay đổi được đâu. AAAAAAAAA!

Luân Vũ Vũ nói chưa hết lời thì đám dây mây bất ngờ xiếc chặt lại, làm cho hắn đau đớn đến hét toán lên, nghe đâu còn có tiếng rôm rốp vui tai.

-Hết
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trứng Rồng.