Chương 16: Cực hạn huấn luyện


Vài ngày sau, tại mảnh sân cỏ nhỏ nằm sau lưng Đại Đường Viện, nơi mà không có bất kỳ tộc nhân nào được phép đi vào, kể cả gia chủ.

-Hây! 40. Hây! 41. Hây! 42

Luân Vũ Tuyệt cả người cởi trần, chỉ mặc duy nhất cái quần cộc, mồi hôi ướt đẫm toàn thân, theo từng tiếng la lớn, hai tay ra sức nâng tạ lên cao.

Vu lão ngồi nhàn nhã bên cạnh uống trà, vừa đọc sách vừa chậm rãi nói

-Tiểu tử, cố thêm chút nữa, tám lần nữa là đủ 50 cái rồi.

-Hây! 43. Dạ!

Luân Vũ Tuyệt nghe thế, mét mặt phi thường mệt mỏi liền bừng lên sức sống, càng ra sức đẩy tạ nhanh hơn. Ha ha, cuối cùng cũng được giải thoát rồi.

Như nhìn thấu suy nghĩ của Luân Vũ Tuyệt, Vu lão không chút nhân tính phun ra thêm một câu

-Đẩy tạ xong 50 lần thì tiếp tục nhảy cóc 30 vòng quanh sân đi. Không làm xong trước buổi trưa thì đừng hòng ăn cơm.

-Ôi cái đệch!

Ngay tức khắc, Luân Vũ Tuyệt cảm giác như bản thân từ thiên đàn rơi xuống địa ngục nha.

Những bài tập luyện mà hắn đã và đang thực hiện đây chính là nằm trong cái gọi là ‘Chương trình đột phá cực hạn’ mà Vu lão đã giày công nghiên cứu bấy lâu nay. Nó bao gồm, các bài tập rèn luyện thể lực như: chạy bền, chạy ngắn, gập bụng, nhảy cóc, hít đất, đu xà, cử tạ, hơn nữa còn là luyện tập với cường độ cao và liên tục.

Bên cạnh đó, các bài tập về mặt rèn luyện tinh thần cũng được chú trọng và không kém phần quái dị như: nhìn chằm chằm một cộng cỏ dại nho nhỏ 4h liên tiếp, theo dõi một con ruồi từ sáng cho đến tối, hay như chồng mười hòn đá cuội thẳng đứng lên nhau và giữ chúng cố định ít nhất một phút thời gian.

Nói chung là mấy hôm nay, hắn đã bị tra tấn về cả thể xác lẫn tâm hồn a. Khổ không cách nào tả nổi.

Đẩy xong 50 lần tạ, cơ bắp toàn thân Luân Vũ Tuyệt gần như rã rời, kèm theo đó là từng trận đau cơ phi thường khó chịu. Giờ đây đến đứng vững, hắn làm còn chưa nổi chứ đừng nói chi bật cóc 30 vòng quanh sân.

Luân Vũ Tuyệt há miệng thở dốc nói

-Sư tổ, người cho con nghỉ ngơi mười phút được không? Con hết sức rồi a.

Nghe vậy, Vu lão liền dứt khoát ném thẳng cuốn sách trên tay vào mặt Luân Vũ Tuyệt cái ‘bốp’ đau điếng, trợn trắng mắt quát

-Mệt cái gì mà mệt, không phải tiểu tử ngươi còn có thể nói chuyện được hay sao, chừng nào ngươi nằm xả lai một chỗ, đó mới gọi là mệt. Còn bây giờ, nhóc con muốn tự thân vận động hay muốn giúp lão già ta thông gân hoạt cốt đây.

-Ấy, ấy, ấy, con đi, con đi là được mà. Lão nhân gia ngài cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi a.

Nghe Vu lão nói vậy, cả người Luân Vũ Tuyệt bổng chốc nổi đầy da gà, da đầu tê dại như đóng một tầng băng giá. Hắn hớt ha hớt hải chạy đến mép sân huấn luyện, dùng tất cả sức lực bình sinh là bậc cóc từng cái một.

Đừng nhìn bề ngoài Vu lão tuổi cao sức yếu, nét mặt bình đạm mà lầm tưởng, chỉ cần làm ổng phật ý một chút thôi thì hậu quả nhận lại, phải nói là vô cùng ghê tởm. Luân Vũ Tuyệt chính là tự thân cảm nhận được điều này nên hiểu rõ ràng nhất.

Chì một lời không hợp ý hoặc dám làm trái mệnh lệnh của Vu lão, vậy thì xong rồi, hắn ngay lập tức bị Vu lão đè ra đánh một trận tơi bời hoa lá, hơn nữa Vu lão ra tay cũng không phải ác bình thường mà là quá ác nha. Tuy rằng Vu lão không bẻ gãy xương cốt toàn thân hắn nhưng so với bẻ gãy xương cốt toàn thân cũng không khác bao nhiêu đâu, cả người xanh xanh tím tím đầy máu bầm, da thịt be bét đã là sự diễn tả khiêm tốn lắm rồi đó.

So với những trận đòn của Vu lão bây giờ, nhưng lần Luân Vũ Tuyệt bị đám Luân Vũ Vũ đánh khi xưa, thật sự là không đáng một đồng.

Có điều, cứ mỗi lần sau khi hành hung dã man xong, Vu lão lại cho hắn uống một loại đan dược thần kỳ, sau một giấc ngủ sâu liền bình phục hết mọi thương thế. Bất quá bình phục thì bình phục, nỗi đau đớn bị Vu lão tẩm quất kia là không thể nào xóa sạch a.

Vì thế cho nên, có thể nói Vu lão trong mắt Luân Vũ Tuyệt lúc này, không khác gì đại ác ma. Bây giờ thì cho dù có mệt đến chết, hắn cũng sẽ không bao giờ làm trái ý Vu lão đâu, không một lần nào nữa.

-Hây! 1. Hây! 2. Hây! 3. Hây! 4. Cố lên ta ơi, chỉ còn 29 vòng lẻ 50 lần bậc cóc thôi. Hây! 5. Tổ cha nó, mình chết mất.

…………..

Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt chỉ còn cách Lễ Thành Nhân hơn một tuần lễ, trong sân cỏ phía sau Đại Đường Viện, từng tiếng ‘Hây!’ đầy khí thế vẫn tiếp tục vang lên.

Luân Vũ Tuyệt cả người để trần giống như một tháng trước, hai tay chống ngược xuống đất, chân chổng lên trời, đang ra sức chống đẩy. Cơ thể của hắn so với trước kia cũng không có cao thêm bao nhiêu, tuy nhiên thay vào cơ thể trắng noãn, ốm yếu, ẻo lả ngày nào là từng nhóm cơ màu vàng đồng vô cùng săn chắc cùng cân đối, theo từng nhịp chống đẩy, từng múi cơ co thít lại với nhau, cộng với vô số giọt mồ hôi nóng bỏng chảy ngược, đem đếm một sự mĩ cảm bất ngờ.

Lại chống đẩy thêm năm cái, Luân Vũ Tuyệt cong tay búng người lên không trung, xoay tròn một vòng rồi dễ dàng hạ chân xuống đất, dáng đứng thẳng băng như một cây trường thương.

-Sư tổ, con lại lần nữa đột phá cực hạn của thân thể rồi.

Vu lão vẫn một bộ dạng nhàn nhã đọc sách uống trà, cười hài lòng

-Tính tổng cộng lại, đây đã là lần đột phá cực hạn thứ ba của con rồi, trứng rồng của con có biểu hiện gì không?

Luân Vũ Tuyệt lắc đầu

-Dạ, vẫn là chưa có, so với một tháng trước, bề mặt trứng rồng có sáng lên chút ít nhưng không hề rõ ràng, hoàn toàn không có dấu hiệu lột xác như sư tổ nói.

-Hiện tại tu vi của con đã là Tu Thể Cảnh tầng 7 rồi, tuy nhiên chỉ là mới đột phá, cách Không Linh Cảnh một quảng rất xa, sợ rằng con không thể đột phát trước Lễ Thành Nhân được a.

Vu lão vuốt cằm đăm chiêu, chốc chốc lại cầm cuốn sách trên tay lật qua lật lại một hồi, một lúc sau, hai hốc mắt sâu hoắm lóe lên tinh quang

-Cho đến hiện nay, con đã đột phá cực hạn đến ba lần nhưng vẫn không thể lột xác trứng rồng, có lẽ vì con còn thiếu đi một thứ.

-Thứ gì?

Luân Vũ Tuyệt hỏi gấp, bản thân hắn hiện cũng đang thập phần lo lắng về tình trạng của mình. Mục đích đột phá Không Linh Cảnh trước Lễ Thành Nhân đã xem như vượt ngoài tầm với rồi, hiện nay chỉ còn duy nhất một cách là lột xác trứng rồng mới có thể cung cấp cho hắn đủ sức mạnh để đối đầu với Luân Vũ Vũ mà thôi.

Vũ lão nghiêm túc cất lời

-Đó là ‘huyết tính’!

-Huyết tính?

-Chính xác, chính là ‘huyết tính’, hay còn gọi là ‘huyết sát’. Rồng là một loài ma thú phi thường hung ác và hiếu chiến, do đó huyết tính của nó cũng thập phần đáng sợ. Ta nghĩ đến tận hiện nay con vẫn không thể lột xác được chính là vì thiếu đi yếu tố quan trọng này.

Luân Vũ Tuyệt ngâm nghĩ lại, càng nghĩ lại càng thấy đúng

-Chắc có lẽ vậy, sư tổ đã từng nói, Đại tướng Trần Nguyệt Minh chính là nhờ vào lột xác long hồn để phát triển sức mạnh, mà ông ta lại là một viên tướng ở trong quân đội, thứ một đội quân quanh năm tắm trong máu huyết, không thiếu nhất không phải là huyết tính thì còn là gì.

-Chắc chắn là như vậy rồi, không thể nào sai được. Có điều con cũng không phải là binh lính nha, làm sao có được ‘huyết tính’ chứ?

Vu lão nghe vậy liền nheo mắt cười khà khà

-Không lo, vấn đề khó nhất đã giải quyết xong, những chuyện còn lại vô cùng đơn giản. Không phải con muốn có huyết tính hay sao, vậy thì giết nhiều một chút.

Vẻ mặt Luân Vũ Tuyệt bắt đầu hơi hoang mang

-Ý sư tổ là giết người? Con phải giết người mới có thể có được huyết tính?

‘Bốp’ Vu lão bất ngờ thẳng tay đập mạnh cuốn sách lên đầu Luân Vũ Tuyệt, giở khóc giở cười nói

-Thằng nhóc này, nhiều lúc thông minh đến đáng sợ, nhiều khi lại ngu không khác gì đầu heo. Ta bảo con giết nhiều đâu nhất thiết phải là giết người. Bao quanh thành Minh Châu chúng ta có không ít ngọn núi lớn, mặc dù không phải là sơn mạch khủng bố nhưng ít nhiều vẫn có đủ loại ma thú sinh sống, đó mới là mục tiêu của con.

Luân Vũ Tuyệt à một tiếng như hiểu ra, sự hoang mang bổng chốc bay mất tăm hơi. Từ trước đến nay, đến con gà hắn còn chưa bao giờ động vào, bảo hắn đi giết người, thật sự là hắn làm không nổi a.

-Thì ra là vậy, thế khi nào chúng ta lên đường?

-Còn khi nào nữa, ngay bây giờ!

Vu lão cười lớn một tiếng, cánh tay già nua bắt lấy Luân Vũ Tuyệt, thân hình như một con chim én, kéo hắn lao vút vào không trung, rơi vững vàng trên nóc Đại Đường Viện, sau đó lại nhúng nhảy mấy hồi, hướng phía bắc thành Minh Châu mà lao đi.

Còn Luân Vũ Tuyệt bị Vu lão xách như một túi rác kéo đi, cảm giác không khác gì ngồi tên lửa, hoa đầu chóng mặt, buồn nôn đủ các thứ xoay vần trong óc hắn.

-Sư tổ, ọe…, chậm chậm lại một chút, con chịu không nổi.

……………………………

Cách thành Minh Châu 20km về phía bắc, trên một ngọn núi tương đối lớn, Vu lão đạp trên một nhánh cây tùng cao cao mà đứng, mà Luân Vũ Tuyệt lúc này đang hai tay ôm lấy đùi ông, thân thể chong vong giữa không trung, chỉ cần hắn mà buông tay một cái, nhất định sẽ rớt xuống đất, thịt nát xương tan.

-Sư tổ, ngài kéo con lên với, con sắp chịu hết nổi rồi.

Vu lão bĩu môi, bộ dáng hoàn toàn không quan tâm nói

-Mới có nửa tiếng chứ mấy, mỏi gì mà mỏi, con mồi của tiểu tử ngươi còn chưa đến đâu, kiên nhẫn chút đi.

Luân Vũ Tuyệt nghe vậy nào dám phản bác, chỉ có thể thầm kêu khổ không thôi

-Thì có nửa tiếng chứ mấy, ‘nửa tiếng chứ mấy’, con bị treo lủng lẳng cả nửa tiếng rồi a, sư tổ, ngươi có nhân tính hay không vậy?

Trong lúc Luân Vu Tuyệt đang dùng hết sức bình sinh cố gắng bám víu mép quần của Vu lão thì đột nhiên Vu lão vung chân đá thẳng vào mặt hắn một cái khiến hắn từ trên cao rớt thẳng xuống dưới

-Sư tổ, người muốn mưu sát đồ tôn của người sao? Nếu mà con chết đi, con chắc chắn sẽ về báo mộng người a. Ôi cứu tôi với!!!

-Tiểu tử ngốc, con mồi của con đến rồi kia, thể hiện những gì ta đã dạy đi nào.

‘ÉC’, một tiếng kêu thất thanh vang lên, Luân Vũ Tuyệt ngã ầm xuống mặt đất, thế nhưng mà lại ngã trúng một cái đầu heo rừng đen thui nha.

-Quái, sao mình ngã cao thế mà lại không đau nhỉ, à mà dưới lưng hình như có cái gì mềm mềm

Luân Vũ Tuyệt đầu óc xoay tròn chống người đứng dậy, miệng lảm nhảm. Đột nhiên lại ‘éc’ một tiếng nửa, Luân Vũ Tuyệt đang lom com bò lậy thì bất ngờ bị hút mạnh một cái, thân hình như một quả bóng thịt bị hất tung len cao năm sau mét.

Bị tấn công bất ngờ, thần trí Luân Vũ Tuyệt nhanh chóng thanh tỉnh trở lại, thân thể trên không trung uống người một cái, chân đạp vào thân cây gần đó, triệt tiêu toàn bộ sức đẩy rồi nhẹ nhàn đáp xuống đất, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía kẻ vừa mới tấn công hắn.

Vừa nhìn, Luân Vũ Tuyệt liền nhận ra ngay con vật này

-Ồ, thì ra là một con ma thú cấp 1 - Dã Chiến Trư.

Dã Chiến Trư, là một loài ma thú cấp một giống heo hệ hắc ám, là sự lại tạp giữa heo nhà và heo rừng, thường sống tại các sườn núi thưa cây. Toàn thân được bao phủ trong một bộ lông nhọn cứng như gỗ, hơn nữa lại phi thường sắc nhọn, khiến cho sức phòng thủ con con Dã Chiến Trư này cực kỳ kiên cố.

Mặc dù Dã Chiến Trư là ma thú hệ hắc ám nhưng lại nổi tiếng bởi vì tốc độ và sự chai lì. Nó có một kỹ năng thiên phú gọi là Hắc Ám Cuồng Hóa, một khi kích hoạt kỹ năng này, Dã Chiến Trư sẽ rơi vào trạng thái cường hóa thể lực, khiến cho tốc độ và sức mạnh của nó gia tăng trên phạm vi lớn.

Dã Chiến Trư trong số ma thú cấp 1, cũng xem như là thuộc hàng ma thú mạnh mẽ.

Một loạt những thông tin về Dã Chiến Trư hiện lên trong đầu Luân Vũ Tuyệt, đây đều là những tri thức hắn tích lũy được trong hơn tám năm đọc sách tại Đại Đường Viện.

-Được rồi bé cưng, xem ra đối thủ đầu tiên của ta chính là mi.

Luân Vũ Tuyệt nở nụ cười trắng sáng.

------------Hết------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trứng Rồng.