Chương 4: Địa động
-
Trứng Rồng
- QuytSweet
- 1561 chữ
- 2019-08-20 09:36:59
Màn đêm buông xuống, Luân Vũ Tuyệt ngồi ngẩn người bên cạnh cái hố to trong phòng suy nghĩ vẫn vơ. Những lời mà Luân Vũ Bá Sơn nói, thật sự làm cho hắn động tâm không thôi. Thử hỏi ai lại không muốn làm thiên tài, được người người ngưỡng mộ, người người tôn trọng, nhất là khi Luân Vũ Tuyệt sống cả đời mang danh phế vật.
Hắn rất rất muốn tin những điều cha nói là sự thật, nhưng hắn lại không biết được niềm tin mù quán của cha là từ đâu mà ra, cha dựa vào đâu mà nói hắn là một thiên tài?
Những câu hỏi này, thật sự không có lời giải đáp, bởi vì cha không bao giờ giải thích cho hắn. Luôn luôn chỉ có một câu trả lời duy nhất:
khi đến lúc, con sẽ tự biết!
-Hài, không nghĩ nữa, cứ tu luyện trước đã, mọi việc để mai tính.
Luân Vũ Tuyệt vò đầu một hồi làm cho tóc rối tung rối mù hòng xua đi mấy ý nghĩ lung tung, rồi bắt đầu nhắm mắt tu luyện Hồi Tinh Công.
Nhất thời, xung quanh cơ thể Luân Vũ Tuyệt xuất hiện hai đường vân màu trắng nhẹ nhàn xoay tròn, tinh khí trong căn phòng dần dần hội tụ về phía Luân Vũ Tuyệt rồi từ từ trúc vào người hắn.
Nhưng vòng sáng trắng này gọi là Tinh Văn, hoa văn của thế giới.
Tại thế giới này, công pháp tu luyện dựa vào Tinh Văn để phân chia cấp bậc, công pháp cấp bậc càng cao thì số Tinh Văn quay quanh cơ thể càng nhiều.
Hồi Tinh Công mà Luân Vũ Tuyệt đang tu luyện là một loại nhị văn công pháp, tốc độ hấp thụ Tinh Khí vô cùng không tồi. Ở thành Minh Châu, Hồi Tinh Công cũng thuộc dạng rất đáng gờm.
Ở Luân Vũ Thế Gia, Hồi Tinh Công là một dạng công pháp đại trà mà bất kỳ ai cũng có thể tu luyện, còn việc có thể tu luyện đến mức nào thì phải tự dựa vào lĩnh ngộ của bản thân mỗi người.
Ngoại trừ Hồi Tinh Công ra, Luân Vũ thế gia còn một loại công pháp khác là Hạ Dương Công, một tam văn công pháp cực kỳ cường đại, chỉ có điều muốn tu tập loại công pháp này thì ít nhất phải đạt cảnh giới Tụ Thân cảnh mới được. Mà hiện này trong Luân Vũ thế gia, chiến sư đạt đến cảnh giới Tụ Thân cũng chỉ có ba vị trưởng lão, tộc trưởng và Luân Vũ Bá Sơn. Ngoài năm người bọn họ ra, tất cả nhân khẩu còn lại của Luân Vũ thế gia đều tu luyện Hồi Tinh Công.
Lúc tu luyện, Luân Vũ Tuyệt lại cực kỳ tập trung, cực kỳ cố gắng. Thực ra nói là buông bỏ nhưng sâu thẳm bên trong trái tim nhỏ bé của hắn, vẫn luôn luôn mong ước một kỳ tích xuất hiện, có thể là vào một ngày nào đó. Không ai muốn mình nghèo hèn cả đời.
Không có đan điền, Luân Vũ Tuyệt không thể cất giữ tinh khí bên trong cơ thể để từ từ sử dụng, hắn chỉ có thể hấp thu tinh khí sau đó luân chuyển trong kinh mạch, từ từ rèn luyện thân thể mỏng manh có chút yếu ớt.
Để bù đắp cho chỗ thiếu hụt này, mỗi lần luyện công của Luân Vũ Tuyệt đều kéo dài từ đêm cho tới sáng, một năm 365 ngày không thiếu một ngày nào, suốt cả 9 năm ròng.
Khắc khổ là như thế, Luân Vũ Tuyệt vẫn bị đám anh em cùng lứa bỏ xa tít xa mù, đến cả khói ống bô cũng không được hít.
Những kẻ kia, tu luyện nào có kiên trì như hắn, nào có khắc khổ như hắn, bọn chúng chỉ nhiều hơn hắn một cái đan điền mà thôi.
Có đan điền cất chứa tinh khí, người bình thường không cần phải tu luyện cả đêm đến sáng như Luân Vũ Tuyệt, bọn họ chỉ cần một ngày tu luyện hai ba giờ đồng hồ, đổ đầy tinh khí vào trong đan điền, sau đó thì bất kỳ lúc nào, họ cũng đều có thể dùng số lượng tinh khí tích trữ đó để rèn luyện cơ thể.
Sự khác biệt giữa người bình thường và phế vật chỉ có vậy, cực kỳ đơn giản, không cần so sánh và không thể bàn cãi. Nhưng đó lại chính là một lằng ranh không thể vượt qua.
Một mạch tu luyện đến nữa đêm, bởi vì thân thể bị thương không ít, tâm trí lại vô cùng mệt mỏi, Luân Vũ Tuyệt đã thiếp đi lúc nào mà không biết. Nhưng kỳ lạ một chỗ, cho dù hắn có thiếp đi thì cơ thể vẫn tự động vận chuyển Hồi Tinh Công, không ngừng hấp thu tinh khí vào trong cơ thể, hơn nữa tốc độ lại nhanh hơn gấp hai lần.
……………..
Hai ngày trôi qua rất nhanh, hôm nay đã là thời điểm người của Luân Vũ thế gia tiến vào địa động.
Những tia nắng mai ấm áp xuyên qua ô cửa chiếu lên khuôn mặt non nớt của thiếu niên như một cánh tay mềm mại đang nhẹ nhành vân vê đôi má. Luân Vũ Tuyệt chính là bị cảm giác êm ả này đánh thức khỏi trạng thái tu luyện.
-Hôm nay mong rằng kỳ tích sẽ xuất hiện, đây đã là cơ hội cuối cùng của mình rồi.
…………….
Mặt vừa lên chưa được bao lâu, Luân Vũ Tuyệt đã có mặt tại sân huấn luyện của gia tộc. Lúc này đây, sân huấn luyện đã có trên dưới hai mươi người, đa số trong đó đều là thiếu niên từ mười tuổi trở lên. Những thiếu niên này đều giống Luân Vũ Tuyệt, muốn thông qua chuyến đi này, tìm cho mình một quả trứng rồng phù hợp nhất.
Ngoài ra con có năm sáu trung niên hộ vệ dáng người to lớn đi theo làm công tác bảo vệ, và người dẫn đoàn chính là Tam trưởng lão Luân Vũ Diệt Nhu.
Luân Vũ Tuyệt có mặt tại đây không phải là điều kỳ lạ gì nhưng như thường lệ, hắn liền trở thành đề tài bàn tán của đám thiếu niên
-Kia không phải Luân Vũ Tuyệt sao, hắn ta đến đây làm gì?
-Còn làm gì nữa, không phải là giống như chúng ta, đi tìm trứng rồng sao.
-Hắn mà cũng tìm trứng rồng? Phí của.
-Biết làm sao được, nghe nói đâu cha hắn dùng một món bảo vật gì quý giá lắm để đổi lấy vị trí này đó. Nói ra cũng thật tội cho nhị trưởng lão, ông ta cường đại như thế nhưng đẻ ra một thằng con lại là phế vật.
-Đúng!
Những câu nói như kim đâm vào tim này tuy rằng rất nhỏ nhưng đều được Luân Vũ Tuyệt nghe thấy rõ ràng, có điều bấy nhiêu đây vẫn là chưa đủ làm hắn chuyển biến sắc mặt. Bao nhiêu năm sống trong hàng vạn lời ra tiếng vào, hắn đã từng nghe thấy nhiều câu còn cay độc hơn thế này nữa, tâm hồn hắn thật sự đã chai sạn.
Sau khi thấy mọi người đã đến đông đủ, Tam trưởng lão cất cao giọng, ánh mắt cứng rắn, ngôn từ mạnh mẽ
-Mấy đứa nhóc nghe đây, chuyến đi lần này không gì khác ngoài việc tìm trứng rồng, mong rằng các ngươi sẽ có cho bản thân một quả trứng rồng như ý. Thứ hai, bên trong địa động không chỉ có trứng rồng mà còn có một vài yêu thú cấp một, cho nên khi vào trong, không ai được chạy loạn, nếu không may gặp phải yêu thú thì bình tĩnh chiến đấu chờ hộ vệ đến giải vây, nghe rõ chưa?
-Rõ.
Mấy thiếu niên hưng phấn gào to.
-Tốt, lên đường.
Tam trưởng lão hô lớn một tiếng, dẫn đầu nhất chân bước đi, đám thiếu niên thiếu nữ cũng ngay lập tức bám theo sau. Luân Vũ Tuyệt là người di chuyển cuối cùng, tựa như một người vô hình không ai quan tâm. Và sau lưng Luân Vũ Tuyệt chính là năm gã hộ vệ.
Địa động được phát hiện cách thành Minh Châu cũng không xa lắm, mọi người di chuyển bằng xe ngựa cũng chỉ mất nữa tiếng thời gian.
Những địa động như thế này, thông thường đều bị thời gian che lấp, chỉ khi nào mặt đất xảy ra biến cố đột ngột mới lộ diện ra ngoài. Cái địa động mà nhóm người Luân Vũ thế gia chuẩn bị tiến nhập cũng là như vậy, cửa vào địa động là một miệng hang rộng hơn năm mét nằm giữa một vách núi cao, nếu không phải vì vài hôm trước trời đổ mưa to làm cho đất đá trên núi xụp đổ một mảng lớn thì cái địa động này còn lâu mới được tìm thấy.
Bởi vì địa động nằm ở trên cao giữa sườn núi cho nên nhóm người Luân Vũ thế gia đều phải tự thân leo lên. Việc này đối với tam trưởng lão và năm người hộ vệ thì tương đối dễ dàng nhưng đối với bọn thiếu niên như Luân Vũ Tuyệt lại đúng là một thử thách khá lớn.
-----Hết-----