Chương 42: Giết chết Hắc Kim Tinh Vân Báo


Vừa hứng chịu hai vết thương trên lưng, nay lại bị đâm mù một con mắt, Hắc Kim Tinh Vân Báo hoàn hoàn tức giận đến cực điểm, thú tính giờ khắc này hoàn toàn bộc lộ.

Chỉ thấy Hắc Kim Tinh Vân Báo đình chỉ dãy giụa, ngửa đầu lên trời gầm lớn một tiếng phẩn nộ. Mà theo tiếng gầm phẩn nộ này cất lên, những đường vân màu bạc trên cơ thể Hắc Kim Tinh Vân Báo đột ngột phát sáng rực rỡ, giống như tấm gương phản chiếu hàng triệu vì sao lấp lánh trên bầu trời.

Lục Thiên Kiêu lập tức biến sắc quát

-Mẹ kiếp, nó muốn liều mạng rồi, Diệp Bạch, cần thận!

Lục Thiên Kiêu vừa cất lời, còn không biết Diệp Bạch có nghe được hay không thì bổng dưng, ‘ông ông ông ông ông’ một tràng dài âm thanh làm rung chuyển tâm thần vang lên, từ những đường vân màu bạc trên cơ thể Hắc Kim Tinh Vân Báo, phô thiên tái địa sóng xung kích ầm ầm phóng ra khắp bốn phương tám hướng.

Những đợt sóng này, tất cả đều bắt nguồn tư bốn đường vân màu bạc chạy dọc theo cơ thể của Hắc Kim Tinh Vân Báo, mỗi đợt sóng sung kích đều có hình nang quạt vòng cung với ánh bạc, mang theo sức ép kinh khủng mà ào ạt phóng ra, không khác gì một cái lô cốt khổng lồ đang xả đạn.

Tất cả cây cỏ hoa lá ngay lập tức bị sóng xung kích phá nát, vùi dập tả tơi, thậm chí cả những đại thụ khổng lồ năm sáu người ôm không hết cũng bị ép đến chia năm xẻ bảy, bứng gốc đổ ngã hàng loạt làm bụi mù bốc lên, tuy nhiên số bụi mù này trong nháy mắt liền bị sóng xung kích xua tan.

Cả một mảnh rừng u tùm bừng bừng sức sống bởi vì Hắc Kim Tinh Vân Báo bạo nộ mà nháy mắt biến thành một nơi hoang tàn đổ nát.

Đối mặt với sức công phá khủng khiếp này, dù cho Lục Thiên Kiêu có sở hữu sức mạnh thể chất đáng sợ cũng không chịu được mà bị đánh văng ra xa cả chục mét, Chiến Giáp vỡ nát tả tơi, phải nhờ đến chiến kích đâm sâu xuống mặt đất tựa như một cây cọc mới có thể miễn cưỡng trụ vững không bị thổi bay. Bất quá bởi vì sức ép của sóng xung kích quá lớn, Lục Thiên Kiêu vẫn phải phun ra hai ngụm máu tươi, lồng ngực phi thường đau nhức.

Tình trạng của Diệp Bạch so với Lục Thiên Kiêu cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu, bởi vì đang nằm trên lưng Hắc Kim Tinh Vân Báo cho nên cơ thể hắn phải trực tiếp hứng chịu sức mạnh hủy diệt của tầng tầng lớp lớp sóng xung kích oanh tạc.

Chiến Giáp vỡ tung, lồng ngực liên tục bị đánh đến nổi bầm tím cả người vì máu bầm ứ đọng, khóe miệng kéo dài một dòng máu tươi chảy thẳng xuống bụng, thương thế xem ra rất là nghiêm trọng. Dù vậy ánh mắt Diệp Bạch vẫn hiện rõ sự ác liệt cùng căm phẩn, một bộ dạng thà chết chứ không bao giờ buông tay, một mực vẫn nắm chặc lấy lai cái liềm trong khi cả cơ thể bị hất tung lên không trung, không ngừng nghiên ngã qua lại, tình cảnh của hắn lúc này không khác gì một cái lồng đèn léo lắt trong cơn bão hủy diệt cấp 11-12.

Nhưng mà cũng nhờ Diệp Bạch điên cuồng như thế cho nên hai cái lưỡi liềm của hắn cũng nương theo từng đợt sóng xung kích oanh tạc mà rạch trên lưng Hắc Kim Tinh Vân Báo hai vết thương khủng bố thấy cả xương trắng, máu đỏ không ngừng từ bên trong ào ạt chảy ra, sau đó được sóng xung kích hất lên, nhuộm đỏ cả đôi tay và cơ thể Diệp Bạch.

Tình thế lúc này thật sự là ngàn cân treo sợi tóc, cực kỳ nguy hiểm.

Ngay lúc này, đột nhiên một cái bóng màu đen xuất hiện rồi lấy tốc độ cực nhanh xông qua tầng tầng lớp lớp, vô thiên tái địa sóng xung kích. Luân Vũ Tuyệt cả người bao bọc trong Chiến Giáp, bằng vào sức mạnh của Thông Tuệ Kim Nhãn dễ dàng dự đoán quỷ tích cũng như dùng cơ thể dẻo dai cùng sức bậc tuyệt vời của mình xuyên qua làn mưa bom bão đạn hủy diệt của sóng xung kích, lấy một tư thái không thể tưởng nổi, nháy mắt chui người xuống dưới bụng Hắc Kim Tinh Vân Báo, cái đuôi gầy gai nhọn bổng dưng từ sau lưng phóng ra cuống chặt lất thần hình to lớn của con ma thú, giữ cho Luân Vũ Tuyệt không bị sóng xung kích đánh bay.

-Không phải mày có sức phòng ngự siêu cường hay sao hả, tiểu súc sinh? Để tao cắt bi mày xem thử mày còn uy phong được nữa không?

Long Hồn vũ kỹ - Tê Liệt, Ăn Mòn

-Chết mẹ mày đê!

Luân Vũ Tuyệt sau lớp mũ giáp hiện lên nụ cười độc ác, đao răng cưa nhuốm đầy thuốc độc hai màu trắng đen nhắm vào vị trí giữa hai chân sau của Hắc Kim Tinh Vân Báo, dùng hết sức lực bản thân mà ‘thọc’ mạnh đến.

Ngay lập tức một tiếng ‘phập’ trầm đục nhưng nghe sao phi thường chói tai vang lên, thanh đao răn cưa nháy mắt liền đâm thủng bộ hạ Hắc Kim Tinh Vân Báo, dù không thể đâm sâu lúc cán nhưng lưỡi đao vẫn đi vào bên trong cơ thể đến 15cm.

Một dòng máu nóng đỏ lòm liền phụt thẳng lên mặt Luân Vũ Tuyệt, cùng với đó là từng làn khói trắng xuất hiện và âm thanh ‘xì xèo’ vang lên từ vị trí vết thương.

Grào!!!!!!!!

Hắc Kim Tinh Vân Báo thét lên một tiếng đau đớn như sắp chết. Cùng với đó, không biết có phải là do quá đau đớn hay là tộc tố Tê Liệt của Luân Vũ Tuyệt đúng lúc bộc phát mà bốn cái chân báo tráng kiện run rẫy gần như ngã quỵ, sóng xung kích cũng theo đó là biến mất khiến cho hai người Lục Thiên Kiêu cùng Diệp Bạch thở phào nhẹ nhõm.

-Lục đại ca, Diệp Bạch, mau chóng kết liễu nó, cơ hội của chúng ta đến rồi!

Lăn người ra khỏi cơ thể xắp đổ sập của Hắc Kim Tinh Vân Bao, Luân Vũ Tuyệt hét lớn.

Mặc dù độc tố được thấm vào đao răn cưa là thuộc loại cường mạnh nhất mà Luân Vũ Tuyệt có thể tạo ra lúc này, nhưng hắn lại không thể chắc chắn bấy nhiêu độc tố này có đủ hạ gục Hắc Kim Tinh Vân Báo hai là không? Hay là chỉ có thể làm nó bị ảnh hưởng trong một khoản thời gian ngắn?

Tựa như hai cái liềm của Diệp Bạch, dù đã được hắn bôi đầy độc tố Tê Liệt vô cùng đậm đặc nhưng khi găm vào cơ thể Hắc Kim Tinh Vân Báo lại gần như không tạo ra được bất cứ một tác dụng nào, đây chính là điều làm Luân Vũ Tuyệt lo sợ nhất. Cơ hội lần này có thể chính là cơ hội duy nhất và cũng là cuối cùng để bọn hắn giết chết Hắc Kim Tinh Vân Báo, nếu không tận dụng tốt, vậy thì coi như xong đời.

Thấy Luân Vũ Tuyệt ăn một trảo của Hắc Kim Tinh Vân Báo thế nhưng vẫn còn sống, hơn nữa còn có thể chiến đấu được, Lục Thiên Kiêu liền vui mừng khôn xiết

-Mẹ kiếp, chú thật sự làm anh lo muốn chết. Ha ha, một đao cực chí, làm tốt lắm Vũ Tuyệt, các anh em, làm thịt nó!!!

Long Hồn vũ kỹ - Cuồng Loạn Hội Đồng ( vẫn là vũ kỹ đó nhưng theo kiểu buff cho đồng đội ý)

Lục Thiên Kiêu cười lớn một tiếng sảng khỏi, hai tay nắm lấy chiến kích, sức mạnh theo từng bó cơ bắp từ lưng kéo xuống eo, rồi dồn tất cả vào hai chân, bùm một tiếng tựa như một quả đạn pháo màu đỏ máu phóng thẳng đến Hắc Kim Tinh Vân Báo không xa.

-Mẹ nó chứ Vũ Tuyệt, làm tao cứ tưởng mày chết rồi, chó má, mày là đứa con trai đầu tiên làm ông đây khóc đấy. Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp!!!

Diệp Bạch treo trên lưng Hắc Tinh Kim Quan Báo mà không kìm nổi cảm xúc hét lớn, dù rằng không muốn nhưng hai dòng nước mắt cứ thế ào ạt chảy ra. Tuy nhiên khí thế của hắn không những không giảm mà còn điên cuồng tăng mạnh, đôi mắt ngập nước bổng nhiên biến thành màu đỏ đầy điên cuồng và hoang dại, hai tay nắm chặt lấy lưỡi liềm ra sức kéo mạnh một cái.

Cũng đồng thời trong lúc đó, Luân Vũ Tuyệt dùng hai nắm tay đấm mạnh vào thân thể Hắc Kim Tinh Vân Báo, sáu cái gai nhọn hình xoắn ốc phủ đầy độc tố trên hai mu bàn tay đồng loạt bắn ra.

Hải Hổ Kinh Lực bạo phát toàn thân, Hải Hổ Bạo Phá Quyền

Trong khoản khắc một phần ngàn giây ngắn ngủi, ba đòn công kích uy lực nhất của ba người động loạt đánh thẳng lên người Hắc Kim Tinh Vân Báo.

Phập, chiến kích xuyên qua con mắt đẫm máu, đâm thủng hộp xọ.

Xoẹt, song liềm kéo ngang cơ thể, chém ra hai vết cắt sắc lẹm khủng bố

Đùng, quyền kình giáng xuống, nội tạng vỡ nát.

Ầm một tiếng, dưới ba đòn công kích kết hợp mãnh liệt nhất của tiểu đội Lam Điểu, Hắc Kim Tinh Vân Báo cuối cùng đã đổ gục xuống đất, hoàn toàn bị giết chết.

-Phù, xong rồi, nó chết rồi, chúng ta thắng ….khụ..khụ..khụ…

Không còn cảm nhận được nhịp điệu hít thở của con ma thú, Diệp Bạch hưng phấn hô to nhưng rồi bị đụng vào vết thương mà ho khùng khục.

Lục Thiên Liêu thở dài một hơi nhẹ nhõm, rút chiến kích khỏi đầu Hắc Kim Tinh Vân Báo, không kìm được sự hưng phấn mà cười lớn

-Ha ha ha, sau bao năm, ta cuối cùng cũng có thể tự tay giết chết ma thú cấp 3 trung cấp, ha ha, kỹ lục của tiểu độ Ngân Long là cái thá gì, không phải cũng bị ta cướp đoạt sao, ha ha ha.

-Ha ha, mình có tiền trả nợ rồi, có tiền trả nợ rồi, a ha há.

Luân Vũ Tuyệt cũng rất phi thường hưng phấn, nhưng có điều hắn không hưng phấn bởi vì giết chết được ma thú cấp 3 mà là hưng phấn bởi lượng tiền tài mà xác chết của một con ma thú cấp 3 đem đến.

‘He he, để mình tính xem, ma hạch của ma thú cấp 3 sơ cấp trị giá 500 đồng vàng, vậy ma hạch của ma thú cấp 3 trung cấp ít nhất cũng là 1000 đồng vàng, sau khi trả nợ cho Diệp lão thì mình vẫn còn dư 500 đồng vàng, đó là còn chưa kể đến da và xương của nó nữa nha, ôi tất cả đều là tiền cả đấy, mẹ nó giàu to rồi’

(Thằng này nó muốn ăn một mình đây mà, quên luôn hai đứa đứa đứng bên cạnh, chắc định cho chúng húp cháo)

Nghĩ vậy, Luân Vũ Tuyệt liền rút thanh đao răng cưa ra khỏi bộ hạ Hắc Kim Tinh Vân Báo cất lại vào bao da sau lưng. Đang định mượn cặp liềm của Diệp Bạch để một bụng con ma thú lấy ma hạch thì đột nhiên một tiếng vỗ tay không quy tắc, phi thường vang dội phát ra từ bên phải.

Lốp bốp, lốp bốp

-Hay, hay, quá sức hay, đúng mà một trận chiến kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu. Ba chiến sư Không Linh Cảnh cùng nhau giết chết Hắc Kim Tinh Vân Báo đúng là làm cho ta mở rộng tầm mắt, về nhà kể lại sợ rằng không ai tin.

Đợi ba người Luân Vũ Tuyệt cảnh giác nhìn lại thì thấy từ trong màn đêm u tối của khu rừng, một nhóm năm người đàn ông đạp trên lá khô tiến đến, trong đó có ba tên cơ bắp cuồng cuộn cầm đại đao, hai tên còn lại, một tên dáng người thấp bé, tay cầm vũ khí là hai thanh dao găm và tên cuối cùng đi ở giữa, tướng mạo đường hoàng lịch sự, trong tay không có vũ khí, kẻ vừa cất tiếng nói chính là tên này.

Tinh khí vừa hạ xuống một lần nửa bùng lên, mặc kệ sự mệt mỏi cùng đau đớn đang xâm chiếm cơ thể, Lục Thiên Kiêu nắm chiến kích quét ngang không trung, tiến lên chắn trước hai người Luân Vũ Tuyệt và Diệp Bạch, cười nói, tuy nhiên trong âm điệu không khó để nhận ra sự lạnh lẽo thấu xương

-Gặp nhau trong khu rừng rộng lớn này, đó là một cái duyên, bạn bè gặp mặt là hữu duyên, kẻ thù chạm tráng chính là nghiệt duyên. Không biết vị đại ca đây là hữu duyên hay nghiệt duyên?

-Mày nói ai ….

Nghe lời nói đậm chất đe dọa của Lục Thiên Kiêu, tên thấp bé liền muốn mở miệng phản bác thì bị người đàn ông có tướng mạo lịch sự chặn lại, hắn cười khẽ nói

-Hữu duyên hay nghịch duyên thì đều là một cái ‘duyên’. Nếu như ta cho rằng mình là vô duyên thì vị huynh đệ này thấy như thế nào?

Nghe vậy, Lục Thiên Kiêu lập tức nhíu mày, ‘xem ra người đến chính là không có thiện chí, hơn nữa cũng không phải loại đèn cạn dầu không có đầu óc’. Nghĩ là vậy nhưng Lục Thiên Kiêu hoàn toàn không để lộ cảm xúc nghi kỵ ra ngoài, ngược lại ánh mắt hắn bổng nhiên trở nên hung ác tràng ngập sắc đỏ, sát khí phô thiên tái địa tỏa ra, quát lớn

-Nếu bọn ngươi đã cho là vô duyên, vậy chúng ta không thể chung đường rồi, cút!

Dứt lới, chiến kích ngay lập tức rời tay, phóng đi như một mũi lao mang theo sát khí kinh thiên màu đỏ sẫm tanh tưởi.

Thấy Lục Thiên Kiêu đột ngột tấn công, người đàn ông lịch sự chỉ đứng yên đó cười nhạt, hoàn toàn không có ý muốn ra tay ngăn cản, nhưng ba tên cơ bắp sau lưng hắn thì không, chỉ thấy cả ba người ngay lập tức vung đại đao ra, keng một tiếng chặn đứng thế công của chiến kích, hơn nữa còn dùng sức mạnh kinh người hất bay chiến kích, vút một cái phóng ngược trở về , lực đạo so với Lục Thiên Kiêu phóng đi, không chút kém cạnh.

-------Hết-------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trứng Rồng.