Chương 22: Kẻ không có sức mạnh
-
Truy Tìm Bóng Đêm
- Tiên Đạo Lung
- 4777 chữ
- 2022-02-04 04:02:48
Tu Chi nhất thời ngẩn ra, gật đầu theo bản năng. Cậu không nhịn được mà dựa sát vào Hổ Lâm, hỏi:
Đại ca… cô này là ai?
Thế nhưng Hổ Lâm lại 8trợn trừng con ngươi, khẩn trương đáp.
Vào lúc Giáo sư Trương chưa biết nói gì, ánh sáng trên mu bàn tay Tu Chi đột nhiên mờ dần, rồi sau đó biến mất.
Ôi? Đây… đây là sao? Năng lực cắn nuốt chắc?
Giáo sư… này… thế này là sao?
Khuôn mặt Giáo sư nhăn lại, xem ra lần này ông ta đã được mở rộng tầm mắt thật rồi. Không ngờ Tu Chi lại không hề có năng lực gì cả, chỉ giống như một người bình thường thôi.
Lúc này, Tu Chi đang nghĩ trong đầu rằng, tại sao cơ thể của cô nàng lại có thể mềm dẻo, linh hoạt như vậy.
Dựa vào cơ thể của ác ma, Tu Chi đỡ thẳng lấy cú đá ấy, sau đó trực tiếp bắt lấy cổ chân của Đào Tử, dùng sức ném ra.
Giáo sư, Tu Chi như vậy tức là sao?
Hổ Lâm tò mò hỏi.
Đào Tử cúi người xuống, thoáng cười.
Thế nào? Còn muốn hẹn hò không?
Lần trước?
Tu Chi không hiểu lắm bèn hỏi lại, lần này Sở Vũ trả lời.
Câu nói trêu chọc này khiến người xung quanh không hề hiểu nổi điều gì đã khiến Đào Tử trở lên lúng túng, hai má cũng đỏ ửng.
Tu Chi cũng không hề nói chuyện này cho ai khác. Bởi cậu biết, vừa rồi, khi bị kẹp chặt cổ, nếu không phải cậu ngã xuống mà là bị cô nàng kia dùng sức siết chặt thêm thì cũng chẳng phải trải nghiệm hay ho gì.
Xuyên qua kính, bọn họ trông thấy ánh sáng xanh nhạt chiếu trên cơ thể Tu Chi không có xuất hiện thay đổi gì.
Ấy… Giáo sư, có vẻ như chẳng có thay đổi gì… Mà khoan, hình như càng ngày càng nhạt…
[Nhóc con, hôm nay của mi thế nào?]
Mephisto bay tới trên vai Tu Chi hỏi.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp tình huống như của cậu ấy. Nếu Tu Chi đã không có vấn đề gì thì mọi người dẫn cậu ta về nghỉ ngơi đi. Tôi phải kiểm tra xem những thiết bị ở đây có gì bất thường không.
Cứ thế, Lăng Tần ra lệnh cho Hổ Lâm đưa Tu Chi về ký túc xá. Lúc này cũng đã chạng vạng, Tu Chi nghĩ tới Seruga còn đang chờ mình ở phòng, bèn nói:
Thôi, không cần phiền đại ca đưa em về đâu, em không sao.
Nữ sinh yếu đuối như vậy mà đại ca cũng sợ à?
Dù thế nào đi nữa, Tu Chi cũng không tin cô gái này có gì đáng phải sợ. Cậu chỉ thấy trên mặt Đào Tử lộ ra hai bên má lúm đồng tiền xinh xắn, đáng yêu không nói nên lời.
Tuy vậy, trên thực tế, Tu Chi thực sự không biết cô gái này là đội trưởng…
Vào thời điểm Đào Tử chuẩn bị ngã vào lồng ngực Tu Chi, cô nàng nghiêng người. Cả thân thể cô xoay trên không trung một vòng, tiếp theo đó Đào Tử liền dẫm chân lên vai phải của Tu Chi.
Seruga ngước đôi mắt to tràn ngập nước mắt lên nhìn Tu Chi.
Tiểu… Tiểu Cầu Cầu? Đây là đang nói mày ấy hả?
Tu Chi nghe xong cũng chẳng thấy mất mát gì cho lắm. Bởi vì cậu tới nơi này cũng không phải vì muốn trèo lên cao, mà là vì có thể tận hưởng cuộc sống thảnh thơi hơn thôi. Đối với cậu, chuyện gì càng phức tạp, cậu càng không thích dính vào.
Với cả, anh cũng tiện thể nói thêm thôi, người ban nãy so đấu với chú là đội trưởng của đội Xà Nhãn, năng lực chiến đấu còn mạnh hơn chúng ta tới vài lần có dư, cậu đừng có mà chọc giận cô ta.
Hổ Lâm…
Không không, tôi không phải đại ca ở đây… Cậu ta, cậu ta mới phải. À mà tự nhiên tôi nhớ ra là ban nãy đội trưởng Lăng gọi tôi qua có chút việc. Tôi đi trước đây.
Cái gì? Oa, đây là thao tác gì vậy?
Ánh sáng xanh chẳng những không đậm lên, ngược lại còn càng ngày càng nhạt dần, thậm chí bây giờ đã gần như biến thành ánh sáng trắng chiếu vào cơ thể của Tu Chi.
Không không không, chỗ này chỉ là một công ty thuộc Tập đoàn Thiên Tự, Tập đoàn Thiên Tự có mặt ở khắp các thành phố trên cả nước. Chúng ta ở đây thuộc tập đoàn thứ 4 của Thiên Tự. Những người ở đây toàn bộ đều là thành viên đại đội thứ tư. Những đại đội khác thì ở trong các thành phố khác.
Tu Chi tưởng tượng thử, chợt ngộ ra, nói như vậy, chẳng phải Tập đoàn này có những hai mươi tòa nhà giống thế này ư? Kẻ có tiền đúng là không thể hiểu nổi.
Được thôi! Nếu anh có thể đánh bại tôi, tôi sẽ hẹn hò với anh.
Tuy rằng bản thân Tu Chi biết, hiện giờ bản thân cậu đến chiến đấu hay cách sử dụng sức mạnh như thế nào còn không biết, nhưng đối mặt với cô gái yếu đuối thế này thì chắc chắn vẫn thừa sức.
Tu Chi cũng không để ý vấn đề này, nhưng vẫn hỏi thăm một câu.
Là cấp bậc cao nhất hả?
Hổ Lâm gật đầu nói.
Nói thì nói thế, nhưng đây là đội trưởng. Đội trưởng của đội dị năng Xà Nhãn, Đào Tử.
[Ta vốn dĩ là oán niệm ký sinh trong cơ thể mi, chẳng qua là biến được từ hư ảnh thành thực thể. Có điều, nói qua cũng phải nói lại. Cô bé này cũng giống ta, là vật nguyền rủa. Bọn ta có thể coi như là đồng loại!]
Không không… Tao nghĩ kiểu gì cũng thấy con bé coi mày như thú cưng ấy…
Lại bàn về sức chiến đấu, người mạnh nhất ở đây đương nhiên là Hổ Lâm, dù là cấp bậc hay năng lực đều đã gần đạt tiêu chuẩn thượng cấp, chỉ cần vượt qua kiểm tra là có thể nâng cao chiến lực. Một khi thăng cấp thì sẽ phải đi thảo phạt thực thể biến dị và kỳ thú một mình. Chỉ có như vậy, tập đoàn mới dành cho cơ hội thăng cấp.
Nghe Hổ Lâm nói xong, Tu Chi bèn hỏi.
Hổ Lâm và Sở Vũ cực kỳ tò mò không biết Tu Chi sẽ có năng lực gì, bèn đi theo tới đây.
Giáo sư Trương, lần này lại làm phiền ông rồi…
Thú vị đấy...
Đào Tử uốn người, đôi chân thon dài lộn ngược một vòng. Sau khi thoát khỏi Tu Chi, cô chống hai tay xuống đất, cặp chân dài nhằm hướng mặt Tu Chi mà đá thêm cái nữa.
Chính… chính là đứng đầu đó!
Đứng đầu? Nè nè đại ca, không phải anh bảo anh là người đứng đ3ầu ở đây sao?
Vẻ mặt Đào Tử từ ngượng ngùng biến thành tức giận.
Tu Chi sờ gương mặt đã đỏ lên của mình, cười nói.
Không có gì phải nghi ngờ, trong cơ thể Tu Chi đúng là có dòng máu của ác ma, nhưng phải có sự trợ giúp của Mephisto mới có thể phát huy được.
Chẳng có gì, năng lực của tao hình như ở trên mu bàn tay phải, nhưng lại chẳng biết làm thế nào để sử dụng nó.
Aaaaaaa!
Tiếng kêu báo động bên trong phòng bắt đầu vang lên, các hoạt động của máy móc trong phòng cùng lúc dừng lại. Ngay sau tiếng hét của Tu Chi, ngọn đèn trong phòng vỡ tan tành, mà cậu cũng ngã trên mặt đất, há miệng thở phì phò.
Trốn… Nếu chạy trốn mất thì đàn em như tôi chịu trách nhiệm vậy.
Vậy nếu như… Tôi nói không thì sao?
Gương mặt Đào Tử ửng hồng, rụt rè đáp.
Tu Chi nuốt nước bọt, có vẻ cũng không còn cái khí thế hung hăng, càn quấy lúc ban đầu. Cô gái đứng trước mặt nhìn thì có vẻ đáng yêu, nhưng không biết vì lý do gì cậu lại cảm nhận được sát khí vô cùng nồng nặc.
Tu9 Chi nhíu mi lại tiếp tục hỏi Hổ Lâm.
Ủa ủa, cô gái yếu đuối này là đội trưởng á? Đừng đùa, thấy em mới tới nên anh lừa em đấy à?
Là cô gái lần trước đã cứu người cùng với anh đấy. Đó chính là một trong tám đại Thần giả của tập đoàn.
Tu Chi cũng đã nhớ ra, hóa ra là cô gái cả người mặc đồ trắng bạc, tay cầm cây thương bạc.
Tu Chi nhìn lên trên lần nữa, tựa như nhìn thấy ốc đảo huyền bí giữa vùng hoang mạc. Miếng vải màu hồng nhạt đập vào mắt, nhất thời Tu Chi hồi tưởng lại lời của ông cậu đã nói.
Đàn ông phải chiến đấu vì những thứ quan trọng, cho dù bị đánh bại cũng phải thu được thứ quan trọng ấy vào trong túi.
A… Cứ tưởng là chết đến nơi rồi chứ!
Giáo sư Trương vội vàng đi tới cầm tay phải Tu Chi lên quan sát mu bàn tay. Ánh sáng mạnh kia vừa rồi đúng là đã xuất hiện trên mù bàn tay cậu, nhưng chỉ trong chốc lát đã biến mất.
Tu Chi, cậu không sao chứ?
Trong khoảnh khắc Tu Chi đứng dậy, Lăng Tần có thể cảm nhận được cơ thể Tu Chi đang dần nóng lên. Nhiệt độ cỡ này không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Chẳng có gì. Chỉ là đến cái phòng thí nghiệm để thử năng lực của tao mà thôi.
[Ồ, vậy mi thấy sao?]
Lăng Tần thấy tinh thần Tu Chi vẫn rất phấn chấn, có vẻ như không có chuyện gì thật bèn gật đầu, để cho Tu Chi một mình đi về trước. Hổ Lâm cùng Sở Vũ giúp anh ta sắp xếp lại một số đồ đạc.
Thấy bóng dáng bọn họ lần lượt đi mất, biểu cảm trên mặt Tu Chi dần dần trở nên vui sướng. Cho dù thí nghiệm hôm nay dường như đã xác định bản thân cậu chẳng hề có năng lực gì, nhưng thật ra, trong quá trình thí nghiệm, Tu Chi biết trong cơ thể của mình ẩn chứa một loại sức mạnh vô cùng lớn, chẳng qua những người khác không cảm nhận được mà thôi.
Nhưng trong lúc ông đang mải mê suy nghĩ, đột nhiên ánh sáng trắng dần mạnh hơn, chốc lát đã biến thành tia sáng mạnh chiếu thẳng lên trên người Tu Chi.
Cơ thể Tu Chi bị tia sáng cực mạnh chiếu vào, càng lúc càng nóng lên, cả người như thể bị thiêu đốt.
Với chiếc cổ đang bị kẹp chặt, Tu Chi khó khăn ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở phía trên. Tuy rằng cô nàng mặc chiếc áo khoác trắng ra bên ngoài khiến mọi người không soi ra điều gì, nhưng trong giây phút giao đấu, Tu Chi đã nhận ra cô nàng này đang mặc…
Váy!
Ừ, đúng vậy! Đó là những hình xăm năng lực thiên phú từ trước tới nay ở đây.
Tu Chi lại nhìn kĩ những hình xăm ấy một lần nữa, có một số hình xăm mà cậu nhận ra là tranh vẽ động vật, một số ít là tranh thực vật, nhưng mấy cái bắt mắt nhất chính là mấy hình xăm ở hàng cao nhất.
Giáo sư Trương đột nhiên trông thấy cảnh này thì hưng phấn mà trả lời.
Đúng vậy, đây chính là hình xăm năng lực. Ánh sáng cỡ này so ra còn mạnh hơn cả quỷ thần. Có điều… tại sao lại là màu trắng…
Tu Chi chỉ vào Mephisto.
Nhưng Mephisto trưng ra ánh mắt chẳng làm sao cả, nó đáp xuống đỉnh đầu Seruga.
Mỗi đại đội đều có đặc điểm riêng, đội chúng ta đây có đặc điểm là, yêu cầu tương đối thấp, bởi vì đội Zero của chúng ta là đội có năng lực chiến đấu kém nhất trong số tất cả các đội.
Cái…cái gì…
Toàn thân Tu Chi bò dậy, nhìn vào nụ cười tự tin lộ ra trên khóe môi Đào Tử. Ở đây mọi người đều hiểu, trận này là Tu Chi thua. Nhưng Tu Chi không cảm thấy thế. Cậu nói với cô bằng dáng vẻ tràn đầy tự tin.
Đương nhiên là vẫn hẹn hò rồi.
Anh chắc chứ?
Tu Chi nhíu chặt mày gật đầu.
Chẳng đợi gương mặt Tu Chi kịp lộ ra vẻ hạnh phúc thì đầu cậu đã dính xuống sàn tập. Đây là lần thứ hai trong ngày đập mặt xuống đất.
Lực đánh của Đào Tử không mạnh, thân thể của Tu Chi lại có ác ma bảo hộ cho nên cũng không chịu thương tổn gì nghiêm trọng.
Tu Chi cũng không để ý lắm tới chuyện này. Đối với cậu, thay vì bảo không quá mong chờ sẽ có sức mạnh nào xuất hiện, chi bằng nên nói là cậu cũng chẳng muốn có loại sức mạnh chuyên gây rắc rối làm gì.
Âm thanh máy móc bắt đầu vang đều bên tai. Theo sự thay đổi dần của ánh sáng, một luồng sức mạnh mãnh liệt trào ra từ trong cơ thể Tu Chi.
Cắn nuốt á?
Lúc này, Tu Chi lập tức nhớ ra, Mephisto từng nói rằng trong cơ thể của cậu có tồn tại ác ma. Một khi ác ma này rời khỏi cơ thể cậu, đó chính là lúc địa ngục trần gian xuất hiện.
Giáo sư Trương bất ngờ có chút giật mình. Cho dù năng lực của Tu Chi không phải là cộng sinh với Thần thì cũng sẽ không kém tới mức này chứ? Chẳng lẽ mình nhìn nhầm sao?
Biểu cảm trên mặt Tu Chi có chút khó chịu, cả người dường như đều đang nóng lên.
Ủa? Vậy hiện tại em đang ở cấp độ nào?
Bây giờ cậu còn chưa nắm chắc về năng lực của mình, cấp bậc tân binh là không có gì phải nghi ngờ.
Những bức tranh này đều là hình xăm năng lực cả sao?
Tu Chi tò mò hỏi, mà giáo sư Trương cũng gật đầu giải thích.
Ha ha, tôi là thiên tài đấy. Làm sao có thể để mất hết mặt ngay ngày đầu tiên được?
Những thành viên đứng xem đều tròn mắt há mồm, ngay cả Hổ Lâm cũng cảm thấy có chút khó mà tưởng tượng nổi. Anh ta trợn trừng mắt nhìn Tu Chi. Vừa mới bị quật ngã hai lần liên tiếp, thế mà có vẻ như cậu ta chẳng bị thương lấy một cọng tóc, rốt cuộc thì cơ thể cậu ta cứng đến cỡ nào?
Hả? Chỗ này không phải sân huấn luyện cho tất cả thành viên hay sao?
Tu Chi quan sát thấy chỗ này phải có hơn trăm người, nếu có hai mươi chi đội vậy thì phải có hơn hai nghìn người chắc?
Trong lúc loài người còn chưa phát hiện, hóa ra đã xảy ra những chuyện vượt quá khả năng giải thích của khoa học từ lâu rồi.
Loài người phát triển cũng thật là nhanh.
Tu Chi hoàn toàn không có chút hứng thú nào với những chuyện này.
Cứ thế, Hổ Lâm giới thiệu hết toàn bộ mọi thứ về nơi này cho Tu Chi nghe, Tu Chi cũng dần dần tiếp nhận sự thực.
A! Anh về rồi!
Chao ôi, cảm giác như thể có một đứa con gái đang đợi mình đi làm về nhà vậy. Cái cảm giác đứng trên đỉnh cao cuộc đời này đúng là khiến tôi muốn trải nghiệm thêm lần nữa.
Tốc độ chạy Tu Chi càng lúc càng nhanh, cơ thể dần trở nên nhẹ nhàng hơn. Cậu lao như bay về phía ký túc xá.
Trở lại trong phòng rồi, Tu Chi thấy Seruga đang chơi đùa với Mephisto.
Ủa chứ chơi kiểu này chẳng phải trẻ con lắm sao? Một người chạy, một người đuổi, cút bắt à?
Vừa thấy Tu Chi trở về, Seruga liền lập tức lao tới ôm lấy hông Tu Chi, nói đầy hưng phấn.
Trong số hai mươi đội thì đội mạnh nhất chính là đội 1 do đội trưởng Tiên Đạo dẫn dắt, điểm thực lực và cấp bậc của từng thành viên trong đội đều vô cùng lợi hại…
À? Vậy sao…
Hổ Lâm bỏ chạy như gặp phải ma, Tu Chi lắc đầu, miệng lầm bầm đầy bất đắc dĩ:
Đại ca gì chứ…
Ố, đại ca của anh chạy rồi kìa.
Kệ đi, dù sao bây giờ cũng có quá nhiều kẻ mạnh, tao cũng chẳng xài được năng lực gì. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mày với Seruga thân nhau từ bao giờ thế?
Ơ, anh Tu Chi đang nói tới Tiểu Cầu Cầu sao?
Giáo sư Trương hoàn toàn không hiểu nổi, rốt cuộc thì trong cơ thể Tu Chi ẩn giấu sức mạnh gì mà ngay cả năng lực cũng bị nuốt mất.
Sắc mặt Tu Chi dần bình thường trở lại. Cậu hít vào một hơi thật sâu.
Ha ha ha, đến cuối cùng vẫn cần tôi cứu cô ấy.
Tu Chi, cậu đừng nói như vậy. Thần giả có thể ngồi lên vị trí của thần đương nhiên là bởi bọn họ vô cùng quan trọng. Những năm gần đây lời nguyền bắt đầu tràn lan, quái thú tấn công con người ở khắp nơi, hơn nữa bọn chúng còn không ngừng trở nên mạnh hơn. Thần giả chính là nhân tố quan trọng trong công cuộc bảo vệ cả thế giới.
Chẳng chờ Tu Chi phản ứng lại, Đào Tử đã gập chân, lao tới bên cạnh Tu Chi, nâng đầu gối đập vào cằm cậu trong nháy mắt. Thoạt trông thì lực của cú lên gối này cũng không mạnh nhưng tốc độ thì rất nhanh, tựa như tia lửa điện vậy. Thực sự là chưa kịp nhìn ra cái gì thì đã bị đá tung cằm.
Tu Chi lảo đảo lùi về sau mấy bước, các thành viên trong đội đang đứng cạnh đều phát ra tiếng cười:
Tu Chi ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô gái với ánh mắt ranh mãnh, trong khi Hổ Lâm thì đã trợn trừng mắt nhìn Tu Chi.
Nè nè, cậu không cần phải hãm hại đại ca thế chứ?
Ngoài giáo sư Trương còn có Lăng Tần cùng Hổ Lâm và Sở Vũ nhìn xuyên qua cửa kính, thấy Tu Chi bên trong có vẻ ngỡ ngàng.
Mọi người nhìn cho kĩ nhé, ánh đèn màu xanh nhạt kia chính là căn cứ xác minh cho việc đo lường sức mạnh. Năng lực thiên phú càng cao, màu sắc càng đậm.
Hoa văn hình xăm kia không phải hình động vật hay thực vật, mà là người.
Ồ, ha ha, cái kia là hình xăm Thần giả à.
Đối với một thiên tài, bị mai một chính là sự sỉ nhục lớn nhất.
Và Tu Chi cũng rất hiểu cái cảm giác này.
Ánh sáng xanh nhạt bắt đầu chậm rãi xuất hiện thay đổi…
Giáo sư Trương mau chóng nhìn chằm chằm vào ánh sáng xanh, nhưng ánh sáng ấy cũng dần dần trở nên yếu đi.
Vậy, vậy tôi chỉ có thể dùng vũ lực thôi.
Ánh mắt Đào Tử nhìn Tu Chi có chút quái dị.
Bực thật… Con gái mà tốc độ nhanh như vậy thì không được đâu…
Tu Chi còn chưa nói xong, cô gái kia đã nghiêng người về bên trái. Cô tung chân đá thẳng vào mặt Tu Chi, nhưng lần này cậu đã có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Cậu đưa một tay lên mặt để chắn, đồng thời tay kia nắm lấy cổ chân của Đào Tử, dùng sức kéo mạnh. Chân phải cậu tiến lên một bước, đem cả người Đào Tử kéo sát vào người mình. Trên người cô nàng tỏa ra một mùi hương hoa lài thơm ngát.
Giáo sư Trương tươi cười hiền lành hệt như lúc trước.
Tu Chi quan sát căn phòng, có rất nhiều đồ án khắc ở hai bên vách tường.
Đào Tử lại dùng đôi mắt long lanh nhìn Tu Chi, khuôn mặt tươi cười vô cùng đáng yêu.
Sở Vũ cũng lặng lẽ rời đi. Giờ Tu Chi mới nhận ra mọi người xung quanh đều có vẻ tránh né.
Lăng Tần thở dài một cách bất đắc dĩ, nói với Tu Chi.
Lần trước không phải cậu đã tiếp xúc rồi à?
Tu Chi vẫn cứ nghĩ mãi không hiểu những Thần giả này rốt cục sẽ ở trên những người thế nào.
Những Thần giả đó là người như thế nào vậy? Thấy ai cũng nói nghe như trâu bò lắm ấy?
Đội trưởng đội Xà Nhãn, Dao Đào
Tu Chi nghe xong bỗng thấy hoảng hốt, hóa ra cô nàng thực sự là đội trưởng. Nhưng từ cuộc tỷ thí ban nãy thì cậu cũng chẳng nhận ra được điều gì. Tuy nhiên, điều duy nhất khiến cậu tin tưởng là cơ thể của cô gái kia mềm dẻo tựa như rắn nước vậy, vô cùng linh hoạt.
Tu Chi khẽ nhếch môi lên, chân trái gạt một cái khiến cả người Đào Tử mất thăng bằng, tay trái cậu thì đặt trên cái eo mảnh khảnh của cô nàng.
Đào Tử tròn xoe hai mắt như thể chưa kịp phản ứng lại, nhưng rồi cũng rất nhanh cô ta đã mỉm cười.
[Một tên loài người thôi mà…]
Ăn xong cơm tối, Seruga đã nằm yên vị trên giường ngủ mất rồi, còn Tu Chi thì đang đứng ngoài ban công ngắm bầu trời đêm, biểu cảm trên gương mặt cậu vô cùng phức tạp. Cậu giơ tay phải của mình ra nhìn chằm chằm, hình xăm trên mu bàn tay hôm nay đã biến mất.
Âm thanh của cái tát vang vọng cả sân tập, khiến tất cả những người có mặt ở đó đều ngây người. Không một ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng là Đào Tử thắng, nhưng tại sao hiện giờ mọi người lại có cảm giác như Tu Chi thắng vậy?
Vô sỉ!
Giáo sư Trương nheo mắt, bước tới ngồi xuống ghế, trầm tư một lát mới chậm rãi trả lời.
Nếu tôi đoán không sai thì hẳn là trong cơ thể Tu Chi tồn tại một thứ gì đó có thể cắn nuốt năng lực.
Mà lúc này đây, mu bàn tay phải của Tu Chi lại phát ra loại ánh sáng trắng giống như tia sáng mạnh mẽ ban nãy.
A? Đây là…
Mặt Đào Tử càng ngày càng đỏ ửng. Cô vô thức cho Tu Chi ngay một cái bạt tai.
Bốp!
Đúng là rất lợi hại, có thể giải quyết một con quái thú cấp S chỉ trong hai ba chiêu…
Khóe miệng Tu Chi lộ ra nét tươi cười…
Giáo sư Trương nhìn Tu Chi mà khóe miệng không khỏi nhếch lên. Bởi vì ông đã biết, trong cơ thể Tu Chi ẩn chúa một năng lực nào đó. Loại sức mạnh này vô cùng lớn, rất có khả năng cậu ta sở hữu thể chất có thể cộng sinh với thần.
Cậu đi vào phòng năng lực trước, tôi điều chỉnh máy móc trước đã.
Cứ như vậy, Tu Chi được Hổ Lâm và Lăng Tần hướng dẫn nguyên một ngày, từ thể năng cho tới phương thức chiến đấu cùng với việc khống chế sức mạnh. Tu Chi đã học được rất nhiều điều.
Chạng vạng, Lăng Tần dẫn Tu Chi đi tới phòng nghiên cứu để xăm hình xăm năng lực. Cái gọi là hình xăm năng lực chính là dị năng tồn tại trong cơ thể, đem dị năng tập trung ở hình xăm, trên hệ thống sẽ giao năng lực phù hợp nhất cho người sử dụng.
[Ha ha, sức mạnh ác ma tập trung toàn bộ ở tay phải của mi à? Mi đúng là quái thai. Có điều cũng tốt, về sau sử dụng cũng dễ dàng hơn.]
Tu Chi bất đắc dĩ lắc đầu, xoa xoa đầu Seruga lúc này vẫn đang ôm cậu.
Đương nhiên trong lòng Tu Chi vẫn có chừng mực. Ngay giây phút Đào Tử ngã gần chạm đất, Tu Chi lập tức đỡ lấy cô nàng, cũng xem như ôm được mỹ nhân về.
Những thành viên khác đều tập trung tinh thần xem Tu Chi và Đào Tử so đấu. Trong đó, Sở Vũ nhìn ra được từng động tác của Tu Chi vô cùng lưu loát, nhưng lại chẳng hề có bài bản gì cả. Lần trước, cậu ta đối mặt với con quái thú cấp S mà mặt không biến sắc, còn lần này lại dám cả gan đối đầu với đội trưởng đại đội hai. Dù không thể nói là Tu Chi rất mạnh, nhưng cậu ta có được một lá gan không sợ trời không sợ đất.
Nào có giả được?
Đào Tử thở một hơi dài, trên mặt toát ra một tia hưng phấn.
Rốt cuộc làm sao thế này?
Lăng Tần nhìn thấy ngay cả máy móc trong phòng điều khiển cũng bắt đầu bốc khói trắng, lập tức đi vào bên trong nâng Tu Chi dậy.
Ừ! Đúng thế! Đó chính là…
Bịch!
Có đánh chết Tu Chi cũng không thể tin nổi cô nàng yếu đuối trước mắt lại là một đội trưởng, nhất thời sinh lòng hoài nghi mà hỏi đối phương.
Khụ khụ khụ, đại ca tôi đang nói muốn hẹn hò với cô, cô nể mặt tí được không?
Tu Chi tiến tới một bước, ghé vào tai Đào Tử nói rất nhỏ.
Nhớ mặc quần lụa màu hồng phấn của cưng tới gặp anh đây nhé!
Xem ra cậu đúng là kẻ ngoại đạo thật, vậy để anh đây phổ cập cho nghe một lượt về tình hình ở đây.
Hổ Lâm giới thiệu cho Tu Chi về từng thành viên ở đây, nhưng chủ yếu vẫn là dựa trên số thứ tự là chính. Tu Chi nghe mà mờ mịt đầu óc. Hổ Lâm cũng giống như Tu Chi, đều không thích việc dựa vào số thứ tự để gọi tên, vậy nên hai người đều có cảm giác đặc biệt thân thiết.
Tu Chi hoàn toàn không kịp phản ứng lại thì nhận ra hai chân Đào Tử đã quấn quanh cổ mình. Sau đó, Đào Tử dựa vào tính cân bằng của thân thể Tu Chi, nghiêng người về phía trước. Hai chân mềm mại vẫn quấn chặt trên cổ cậu, khiến cả người cậu đổ ập xuống đất.
Tu Chi nằm trên mặt đất không nhúc nhích nổi. Trong đầu cậu lóe lên một vài suy nghĩ. Tình huống thế này, tám chín phần mười là muốn làm cậu mất mặt, nhưng nói thế nào thì cũng phải khiến cô nàng này mất mặt theo mới được.
Đào Tử nói xong bèn lập tức rời khỏi sân tập. Lúc này, các thành viên đều mau chóng vây quanh Tu Chi, liên tục hỏi rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra.
Có điều Tu Chi chỉ lắc đầu, lấp liếm cho qua chuyện. Mãi tới khi Hổ Lâm bước đến bên cạnh Tu Chi, khoác vai nói với cậu.
Mà thôi bỏ đi, trận vừa rồi là cô thắng. Chuyện hẹn hò là tôi tiện mồm nói bừa thôi. Tôi tên là Tu Chi, xin được chỉ giáo nhiều hơn.
Đào Tử tức giận thở hổn hển, đôi môi mím chặt lại, như thể vẫn còn chưa khôi phục lại sau khi chịu sự sỉ nhục ban nãy. Cô quay đầu đi, chỉ để lại một câu.
Ê, hai người thì thầm nhỏ to cái gì 5vậy?
Đào Tử nghe hai người bọn họ nói mấy lời linh tinh kỳ quái bèn đi tới hỏi.
Tu Chi đi vào phòng năng lực, nơi này chỉ là một căn phòng trống, xung quanh có một vài tia sáng xanh nhạt rọi vào trên người cậu.
Chẳng mấy chốc Giáo sư Trương đã điều chỉnh xong máy móc, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu.
Hổ Lâm ngây ngô bật cười
Không phải, không phải. Ở đây, chúng ta có tổng cộng 20 đội. Toàn bộ người ở đây đều là thành viên đại đội Zero, đội trưởng chính là Lăng Tần.
6Ai thèm lừa chú. Người này… không chọc được đâu!
Ui, cái khí thế ban nãy của đại ca đâu rồi?’
Đây rốt cục là loại năng lực gì?
[Ác ma nuốt chửng lấy sức mạnh của mi, nhưng sẽ sản sinh ra một loại năng lực mới.]
Nhưng hôm nay tao thực sự đã cảm nhận được một luồng sức mạnh như cơn sóng lớn dâng trào từ trong chính cơ thể mình. Sau đó, thân thể của tao như sắp nứt toác ra vậy. Tao thực sự có thể chịu được sức mạnh đó sao?]
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.