Chương 29: Bạo phong chi tu


Lăng Tần dẫn Tu Chi đi vào trong đại sảnh tràn ngập ánh sáng ở một bên khác của khu nghiên cứu. Nơi này có rất nhiều nhân viên đang sử d8ụng máy tính. Sau khi nhìn thấy Lăng Tần tới đây, bọn họ đều cung kính cúi đầu chào hỏi.


Đội trưởng Lăng, anh tới đây có việc 3gì sao?


Trong đám người, một tên nhóc đeo kính tiến lên hỏi.
Giọng nói của cô vẫn trong trẻo giống như tiếng chim sơn ca.

Tôi... thì cứ như thế mà trốn ra thôi. Ôi! Đành chịu vậy! Ai bảo tôi là ‘thiên tài’ cơ chứ?


Thiên tài?

Danh Cơ nheo mắt, chậm rãi thở dài, nói:
Sau này trong lúc chiến đấu đừng có nhìn đông ngó tây suốt nữa, như vậy rất nguy hiểm đấy!

Nói xong, Danh Cơ liền xoay người định đi thẳng.
Tu Chi không kìm được, nói:
Lúc... lúc đó, thật lòng cảm ơn cô đã cứu tôi!


Hey, chúng ta lại gặp nhau rồi!

Nhìn thấy Tu Chi, khuôn mặt của Danh Cơ vẫn lạnh nhạt như trước. Cô chớp đôi mắt xinh đẹp nhưng lạnh lùng.

Làm thế nào mà anh trốn ra được?


Tu Chi, đã đăng ký xong cho cậu rồi. Vì năng lực của cậu không có đặc điểm nào cả, tôi sẽ để máy tính đặt biệt hiệu ngẫu nhiên cho cậu.

Tu Chi tỏ vẻ không để ý lắm, nói:
Thoải mái đi, dù sao mấy thứ này cũng chỉ là cái để xưng hô mà thôi.


Được thôi...


Ừ, tôi dẫn một đội viên đến để đăng ký danh sách dùng ch9o thi đấu, cũng tiện làm thủ tục gia nhập luôn.


Ồ, được thôi. Xin hãy đưa chứng minh thư cho tôi.

Sau khi Tu Chi hoà6n thành xong thủ tục gia nhập, cậu đi vào văn phòng ở phía trong. Ở đây có danh sách tên của rất nhiều người, chắc hẳn chính là nơi đăn5g ký thông tin cá nhân của thành viên các đội.
Trên mặt Tu Chi cũng đầy vẻ ngỡ ngàng, cậu không biết có nên chào hỏi hay không, nhưng Lăng Tần lại rất đường hoàng mà kéo Tu Chi đi qua đó cùng mình.

Hello, Danh Cơ, cô còn nhớ tên nhóc này chứ?

Tu Chi ngẩng đầu lên, trưng cái vẻ mặt bất đắc dĩ ra vẫy tay với cô, kèm theo đó là điệu cười khổ đầy miễn cưỡng.

Không phải. Đến bây giờ vẫn không có ai biết tên thật của cô ấy, chỉ biết biệt hiệu của cô ấy là Danh Cơ, Ngân Thương Danh Cơ.


Vậy à? Danh Cơ...

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tu Chi, Danh Cơ quay đầu nhìn lại thì thấy Tu Chi đang bị túm áo lôi đi. Ánh mắt cô tựa hồ có hơi sửng sốt, sau đó chậm rãi biến thành kinh ngạc.
Đỉnh đầu Tu Chi bị vỗ mạnh một cái.

Đừng có đùa nữa, phải về rồi!

Lăng Tần kéo Tu Chi về. Lúc ra tới ngoài cửa, Tu Chi chú ý tới một cô gái mặc đồ màu trắng.

Ừm, đúng vậy. Hắn ta là đội trưởng chi đội Thập Tam Thiên Đạo, cũng là người có lực chiến đấu cao nhất trong tập đoàn Thiên Tự, vị thần có cấp bậc cao nhất, tên trên danh sách chính là Quỷ Kiến Sầu – Quỳ Thần

Tu Chi quay đầu nhìn theo bóng dáng Danh Cơ, thở dài.

Phụ nữ đúng là...

Danh Cơ không đáp lại Tu Chi cũng không ngoảnh đầu lại, cứ thế đi khỏi đó.

Thật... thật là lạnh lùng mà...


Nói lạnh lùng chi bằng nói cô ấy thực tế. Trước mặt bất cứ ai, cô ấy cũng đều trưng ra bộ mặt không cảm xúc ấy. Chỉ khi đối diện với Quỳ Thần, Danh Cơ mới có được sự ngây thơ của thiếu nữ.

Lăng Tần bấm nút chọn ngẫu nhiên trên màn hình, chỉ một lát sau biệt hiệu mới của Tu Chi đã xuất hiện.

Bạo Phong Chi Tu.

Tu Chi nhìn chằm chằm vào màn hình rồi lại dụi dụi mắt, hỏi:
Hả? Có phải hệ thống lag không? Sao tên tôi lại đổi ngược lại thế này?

Lúc hai người về tới thành phố Lan Châu thì trời đã tối. Ăn cơm xong, Lăng Tần dẫn mọi người tới thành phố Thiên Thủy, nơi có sàn đấu Vũ Sách. Bình thường cuộc so tài được tổ chức ở sàn đấu Vũ Sách sẽ được tiến hành vào hôm sau khi đăng ký. Lăng Tần cùng đoàn người tới thuê phòng ở một khách sạn bình dân của thành phố Thiên Thủy. Nơi này gần với cơ sở của tập đoàn Thiên Tự ở trung tâm thành phố Thiên Thủy.
Sau khi sắp xếp chỗ ở cho đội viên trong nhóm, Lăng Tần gọi tất cả mọi người vào phòng của mình, phổ biến quy tắc trận đấu cho cả đội nghe.

Hiện tại mọi người có thể làm quen với nhau, sau đó đưa ra quyết định xem bản thân phải chiến đấu như thế nào. Từ trước tới nay, các trận thi đấu ở Thiên Tự chủ yếu đều là chiến đấu theo các nhóm nhỏ. Đương nhiên, khi đối mặt với thú biến dị, chúng ta cũng chưa thể một mình xử lý, vì vậy tập đoàn muốn dùng cách này để nâng cao năng lực tác chiến theo nhóm của từng đội viên. Sàn đấu Thiên Tự mới mở cửa được năm năm, nhưng đã đào tạo ra rất nhiều thành viên giỏi có dị năng vượt trội, đóng góp những cống hiến rất lớn trong công cuộc tiêu diệt dị thú. Hàng năm, tập đoàn Thiên Tự đều sẽ tổ chức một cuộc thi đấu dị năng, cho hai mươi đội rút thăm rồi so tài. Tuy rằng vẫn còn một khoảng thời gian mới tới thời điểm diễn ra, nhưng hôm nay tôi cũng tiện thể giải thích trước cho mọi người luôn.

Tu Chi bừng bừng khí thế giẫm cả một chân lên bàn làm việc, tay chỉ thẳng lên trời, ngẩng cao đầu tuyên bố.
Nhân viên văn phòng bị giật mình tới mức vội vàng lui về phía sau vài bước, nhìn Tu Chi như nhìn một tên bị hâm hấp.

Bốp

Lăng Tần chú ý tới tầm mắt của Tu Chi, cũng quay qua nhìn theo rồi cau mày hỏi.

Người cậu vừa hỏi là Danh Cơ à?


Danh Cơ? Cô ấy tên là Danh Cơ sao?
Tu Chi tò mò hỏi lại.

Ặc... Cái này... Có vẻ hệ thống có sai sót gì rồi. Nhưng mà tên này nghe cũng được mà hả?


Bạo Phong Chi Tu... Mặc dù tôi không biết năng lực của bản thân có liên quan gì tới gió bão không, nhưng thôi cứ dùng tạm vậy!


Được! Từ hôm nay trở đi tôi sẽ dùng biệt hiệu Bạo Phong Chi Tu này đánh bại tất cả mọi người ở đây...


Hả? Là cô ấy?

Mái tóc màu bạch kim, chỉ dựa vào mỗi đặc điểm này thôi là đã có thể nhận ra cô gái này là ai. Bởi vì hồi trước Tu Chi đã từng tiếp xúc rất nhiều lần với cô ấy rồi.

Hử? Sao thế? Cậu lại nghĩ ra ý tưởng quái dị gì rồi hả?


Hả? Quỳ Thần là ai?

Lăng Tần hất cằm về một hướng, Tu Chi nhìn theo hướng đó. Ở vị trí đầu tiên hàng thứ nhất của album ảnh nhân viên phân đội, là bức ảnh của một người đàn ông có ánh mắt vô cùng lãnh đạm, thờ ơ.

Người kia... chính là Quỳ Thần?

Lăng Tần nói xong, vẻ mặt Tu Chi cũng trở nên vô cùng nghiêm túc. Cậu nhìn Lăng Tần nói:
Có lẽ... tôi có thể tham gia đấu một chọi một, khô máu với tên Thiên Chính kia.


Lăng Tần ngây người mất một lúc, anh ta cau mày nhìn Tu Chi.


Cậu còn chưa thức tỉnh cả sức mạnh, muốn đối đầu với người có dị năng cao hơn mình khác nào đâm đầu vào chỗ chết?


Trong số bảy người này, ngoại trừ đội trưởng là Lăng Tần thì Hổ Lâm là người mạnh nhất, những người khác cùng lắm chỉ có lực chiến nhỉnh hơn một chút, đều là không trâu bắt chó đi cày mà thôi.

Từ năm ngoái, thành tích của đội Zero đã liên tục giảm xuống. Lăng Tần cũng muốn tận dụng cơ hội lần này để tập đoàn quan tâm đến đội mình nhiều hơn. Chứ nếu cứ duy trì tình trạng này, e rằng đội Zero sẽ bị giải tán mất.

Thế nhưng nhìn đội ngũ được tạm thời lập ra này, tính thế nào cũng không thấy bọn họ có khả năng thắng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Truy Tìm Bóng Đêm.