Chương 31: Sự xâm nhập của ác ma, thời khắc chói mắt
-
Truy Tìm Bóng Đêm
- Tiên Đạo Lung
- 4675 chữ
- 2022-02-04 04:02:59
Giờ cậu không khác gì bị rơi vào một thế giới khác, nơi này đã hoàn toàn vượt ngoài phạm vi hiểu biết của con người, cũng có thể 8nói đây là một thế giới khoa học cực kỳ phát triển.
Thậm chí nơi đây còn có thể biến một người bình thường thành người c3ó đủ loại năng lực, chỉ sợ nói ra sẽ khiến người ta khó có thể tin được.
[Này này... con gái mà độc ác thế này thì chẳng đàn ông nào thích đâu!]
Cơ thể Tu Chi lúc này đã bị Mephisto khống chế, nói chuyện hoàn toàn không có chút tình cảm nào. Hai tay Tu Chi cầm chặt lấy dây leo, ánh mắt chợt thay đổi, lập tức vung Huân Tử bay lên không trung, ngay sau đó, một tay bóp lấy cổ Huân Tử.
Đối thủ của anh là tôi!
Lúc này, Lăng Tần nghiêm túc nhìn chăm chú những quả cầu ánh sáng đang nện xuống phía dưới. Chúng giống như một vách tường ngăn cách hai phe, đồng thời còn tăng nhanh thêm thế tấn công của đội số 4.
Khi Tần Lăng bị đánh ngã rồi mới nhận ra. Tuy nhiên lúc này mấy dây leo không biết từ đâu tới đã quấn quanh cơ thể Sở Vũ. Trên thân dây leo mọc ra gai độc, đâm vào da thịt Sở Vũ, khiến cô kêu lên đau đớn.
A a a!
Cũng chính lúc này, một bóng hình màu xanh lục đã xuất hiện ngay trước mặt Hổ Lâm. Hổ Lâm quay đầu nhìn, là cánh tay thô to của Lục Phong đang lập lòe ánh sáng đầy hoa lệ dưới ánh sáng từ ngọn đèn ở trung tâm sàn quyết đấu. Ảo cảnh của Thiên Chính cũng hỗ trợ cho gã, hai quả cầu ánh sáng ngưng tụ thành đôi móng vuốt to lớn, cũng lao thẳng về phía lồng ngực không hề che chắn của Hổ Lâm. Dường như tất cả đều đã nằm trong dự tính ngay từ đầu.
Khi Hổ Lâm đánh về phía trước, Lục Phong, kẻ bị cụt một tay, đã tung đòn tấn công là nắm đấm to lớn của mình về phía Hổ Lâm. Lúc này, Diệp Vũ cũng đã nhảy qua đầu Hổ Lâm, bất thình lình dùng khuỷu tay thúc vào phần lưng của hắn ta, khiến hắn ta không có cách nào né tránh đòn công kích cực nặng nề của Lục Phong.
Trong làn khói đen của Tu Chi, phạm vi và cường độ tấn công của cú cào này đã tăng lên gấp hai lần có thừa. Với tốc độ hiện tại, rõ ràng là Thiên Chính không cách nào tránh né được.
Đúng lúc này, Hoa mị yêu, Hoa tiên tử Diệp Vũ và Diệp Linh của đội Thiên Viêm đồng thời xuất hiện, chắn trước mặt Thiên Chính.
Giáo sư Trương hít một hơi thật sâu.
Nói thế nào cũng được. Hiện tại chúng tôi vẫn chưa xác định được Tu Chi có phải kỳ thú không, nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn là, người này không hề có ý hại người. Hoặc có thể nói là cậu ta cũng đang giúp chúng ta tiêu diệt những kỳ thú kia.
Nhưng điều làm cho Thiên Chính tuyệt đối không ngờ tới là, bóng dáng của Tu Chi một lần nữa lại biến mất khỏi tầm mắt hắn, ngay sau đó xuất hiện ngay bên cạnh Diệp Linh, Diệp Vũ, ngay lúc hai người bọn họ vẫn chưa hồi phục. Tu Chi khẽ nhếch mép cười, bộ quần áo màu đen trên người đã biến thành một lưỡi đao sắc bén, xung quanh có luồng khí màu đen bao trùm.
Mắt cậu đã trở nên đỏ thẫm, xem ra sức mạnh của Mephisto đã có phần thoát khỏi sự khống chế của cậu.
Cơ thể cô ta đột nhiên phồng lên mấy thứ giống như bánh răng màu xanh lục.
Tiếng kim loại đánh vào nhau vang vọng khắp sàn đấu. Vuốt hổ của Hổ Lâm đã va vào những bánh răng này, hai cánh tay bị chấn động đến mức không khỏi nâng lên cao. Cho dù sức chiến đấu của Hổ Lâm không đủ đẳng cấp, nhưng đối với năng lực hi hữu của hắn ta thì ít nhất cũng có thể làm đối phương bị thương một chút. Vậy mà anh lại bị cô gái trước mặt này chặn lại, xem ra năng lực phòng ngự của cô ta thật sự không hề đơn giản.
Theo câu nói của Lâm Lâm, khán giả nhao nhao kêu gào, không khí trên sàn đấu lập tức trở nên sục sôi. Người của đội Linh Thức cũng chưa kịp phản ứng, chỉ thấy có luồng khí màu đen tản ra từ quần áo của Tu Chi. Lúc này, ai cũng cảm thấy vô cùng phấn khích và giật mình vì Tu Chi. Không ngờ cái tên mới tới này chỉ dùng sức mạnh của bản thân mà triệt hạ cả đội Thiên Viêm với sức tấn công mạnh mẽ như vậy.
Cái... cái gì? Đây, đây rốt cuộc là sức mạnh gì vậy?
Chủ nhiệm Viên ý vị sâu xa:
Giáo sư Trương, ông không định gieo Thần giả thứ mười ba đấy chứ?
Quả thật Giáo sư Trương từng có ý như vậy, nhưng từ sau lần kiểm tra năng lực của Tu Chi rồi năng lực bị thứ gì đó trên cơ thể cậu cắn nuốt thì ông đã từ bỏ ý định này. Bởi vì nếu cứ cố gieo năng lực vào người cậu ta thì không khéo sẽ bị sức mạnh cắn trả.
A... chết tiệt...
Cơ thể Tu Chi đột nhiên cảm nhận được một cơn tê dại. Cho dù là cơ thể của ác ma cũng không ngăn cản được chất độc này. Dây leo bắt đầu quấn chặt cơ thể của Tu Chi, mà Tu Chi thì bất lực, mặc cho những chiếc gai trên dây leo đâm vào trong cơ thể mình. Từng cơn đau nhói khiến vẻ mặt cậu bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Thiên Chính nhìn làn khói đen dần hóa thành hình người, chẳng mấy chốc gương mặt của Tu Chi đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Xì... là tên không có năng lực này sao?
Có... có lẽ là năng lực của tôi chăng? Chẳng qua là hôm nay tôi đã khống chế được tốt hơn mà thôi...
Lần trước khi ở thôn Thất Nhật, Lăng Tần đã nhìn thấy năng lực này của Tu Chi, không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy một lần nữa. Rốt cuộc trên người Tu Chi ẩn giấu bí mật gì đây?
Chủ nhiệm Viên đứng bên dưới xem đến ngây ngốc, lúc này mới hoàn hồn. Vốn dĩ ông ta còn định nhắc đội của mình nương tay tí, không ngờ là cái tên mới tới của đội Linh Thức lại có tiềm lực đáng sợ đến thế.
Kia... Lão Trương này, lính mới kia tên là gì?
Thân là người có năng lực đỉnh cấp, hơn nữa còn là đội trưởng, Thiên Chính đã phát hiện ra, nhân vật quan trọng nhất của đối phương không phải là Lăng Tần, mà là Tu Chi vẫn luôn giấu kín thực lực ở phía sau.
Tên nhóc không hề có năng lực gì, không ngờ lại có loại sức mạnh này. Những quả cầu ánh sáng vờn quanh làm cho đòn công kích của Lăng Tần và Tư Mẫn đều trở nên vô ích. Mà lúc này, mấy quả cầu từ ảo cảnh ở trên không đột nhiên đập thẳng xuống đầu Tu Chi.
Giáo sư Trương, tôi muốn hỏi một vấn đề.
Thiên Chính bước lên một bước.
Liên quan đến Tu Chi đúng không?
Giáo sư Trương vừa nhìn đã biết sự nghi hoặc trong lòng bọn họ lúc này là gì.
Giáo sư Trương tỏ vẻ chính mình cũng không biết Tu Chi có năng lực như vậy. Ông còn cho rằng năng lực của Tu Chi chỉ hơi nổi bật mà thôi, bản thân ông cũng không ngờ rằng trận đấu này đã khiến cậu giải phóng toàn bộ năng lực ra.
Tu Chi, Bạo Phong Chi Tu.
Tu Chi...
Sau khi thoát ra được, Sở Vũ từ từ đứng dậy. Phải biết là, chỉ một đòn khi nãy đã chặt đứt hết dây leo của Huân Tử. Năng lực này thật sự là năng lực của một lính mới sao?
Thiên Chính chỉ nhẹ nhàng vung tay, ảo cảnh đã có thể biến hóa theo.
Phong vân khó lường, vạn vật bắt đầu từ chúng tinh, sức mạnh ánh sáng.
Đúng vậy, tôi muốn hỏi, rốt cuộc thì cậu ta là người năng lực cấp mấy?
Về vấn đề này, Giáo sư Trương chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, nói:
Tới hiện tại thì chúng tôi vẫn chưa có cách nào đo được năng lực của Tu Chi. Năng lực của cậu ta không tới từ bản thân mà tới từ Hoa Bóng Đêm, đó là thứ chúng tôi vẫn luôn tìm kiếm...
Người có năng lực phụ trợ và trị liệu của hai bên đột nhiên đều ngã ra đất chỉ trong chớp mắt. Trong làn khói đen đó dường như có mang theo khí độc, thậm chí khán giả chung quanh hít phải cũng thấy choáng váng đầu óc.
Đây là thế nào vậy?
Khi Tu Chi giơ lưỡi đao màu đen lên, nhắm thẳng vào Diệp Linh, một giọng nói đột nhiên vang lên ở phía sau lưng cậu.
Không! Đợi đã! Không được nổi sát tâm!
Tu Chi vừa quay người, luồng khí màu đen như âm phong thổi tới, khiến Thiên Chính phải lùi về sau mấy bước, sau đó Lục Phong lại đột ngột xuất hiện, chặt đứt đòn tấn công kế tiếp của Tu Chi.
Cánh tay tráng kiện của Lục Phong một lần nữa lại đập về phía Tu Chi. Tu Chi bước đi một cách đầy quỷ dị, cơ thể phóng ra khói đen quấn quanh Thiên Chính. Cùng lúc đó, cậu lại dùng tay ngăn chặn thế tấn công của Lục Phong. Trong phút chốc, trên sàn đấu toàn là khói đen mịt mù.
Sau khi giải phóng năng lượng xong, cuối cùng Tu Chi cũng thở phào được một hơi. Ma lực mạnh mẽ của Mephisto thật sự không dễ để kiểm soát, chỉ dùng một chút đã thấy cả người như rơi vào trạng thái sôi trào.
Theo sau bóng dáng của Tu Chi, móng vuốt hổ đen của Hổ Lâm cũng vung thẳng về phía Thiên Chính.
Mà Lăng Tần và Tư Mẫn nhân cơ hội này đồng thời nhào về phía Thiên Chính. Cả hai phân chia nhau, vòng sang hai bên, lách qua hàng phòng ngự vững chắc của Diệp Linh, Diệp Vũ.
Diệp Linh, Diệp Vũ lập tức rơi ầm xuống đất, cũng trong khoảnh khắc này, phòng thủ của hai người đã hoàn toàn sụp đổ. Ngay khi Lăng Tần và Tư Mẫn đồng thời công kích về phía Thiên Chính, Thiên Chính thấy bản thân sắp bị công kích, thoáng sửng sốt. Nhưng anh ta cũng lập tức vung tay lên, quả cầu ánh sáng nhanh chóng bao quanh người anh ta.
Giáo sư Trương bật cười giòn giã.
Mà lúc này, chủ nhiệm Viên không hề bị chọc tức, bởi vì ông ta biết trận đấu này đội ông ta thua tuyệt đối không phải vì tổng thể đội Linh Thức rất mạnh, chẳng qua là do có một người quá đặc biệt mà thôi.
Thân là người năng lực thuộc hệ tấn công dựa vào sức mạnh áp đảo, đòn này của Lục Phong rõ ràng đã đạt được hiệu quả rất tốt. Hổ Lâm đã phải lùi về sau một khoảng dài, hiển nhiên là rơi vào thế yếu. Chỉ cần Lục Phong thừa thế truy kích, sau đó lại phối hợp với đồng đội thì chắc chắn có thể khiến Hổ Lâm lùi ra khỏi sàn đấu. Nhưng đúng vào lúc này, một làn khói màu đen xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ, chớp mắt đã khiến họ không thể thấy rõ vị trí của Hổ Lâm.
Thiên Chính bình tĩnh nhìn thoáng qua. Nếu năng lực của tên Hổ Lâm này đã là hổ đen, vậy làn khói đen này không thể nào là của người có năng lực hệ cường công, lẽ nào làn khói đen này là...
Chủ nhiệm Viên gật đầu, trên môi toát ra ý cười.
Có lẽ cậu thiếu niên này có thể thành Thần giả cũng không chừng, chỉ có điều năng lực khi nãy của cậu ta không giống như sinh ra đã có. Từ trước đến nay, tôi chưa từng thấy người nào có năng lực như vậy.
Được rồi, hôm nay mọi người cũng đã mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đi. Đợi chút nữa còn phải qua bên tập đoàn báo cáo tình hình.
Trừ Lăng Tần ra, các đội viên đều lục tục rời khỏi phòng chờ.
Lăng Tần đứng ở phía xa gào lên với Tu Chi, lúc này mới khiến Tu Chi tỉnh táo trở lại. Cậu lập tức biến đại đao trở lại thành ống tay áo, sau đó xuất hiện ở trước mặt Thiên Chính như bóng ma.
Cái gì?
Nhưng đối với Mephisto mà nói, sự đáng thương của con người hoàn toàn không lọt được vào mắt của nó. Ngọn lửa đen trong tay chậm rãi tiến sát tới xương quai xanh của Huân Tử.
Đừng! Mau dừng tay lại!
Về tới phòng chờ, Lăng Tần vẫn luôn dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Tu Chi, những đội viên khác cũng vậy.
Tu Chi, năng lực vừa rồi của cậu là gì vậy?
Điểm này Lăng Tần rất rõ. Lúc ở thôn Thất Nhật, Tu Chi vì cứu đứa trẻ đó mà mạo hiểm tính mạng, cho dù suýt chút nữa mất đi tính mạng cũng muốn cứu đứa nhỏ. Từ điểm này, Lăng Tần cho rằng, Tu Chi tuyệt đối không phải loại kỳ thú máu lạnh vô tình kia.
Tu Chi là đối tượng mà bên phía Tập đoàn Thiên Vũ vẫn luôn quan sát. Lần này coi như đã có bước tiến triển lớn.
Trận đấu này chỉ đơn giản là đánh nhau hơn mười phút mà thôi, nhưng lại khiến người ta thấy giống như đã đánh đến nghiêng trời lệch đất. Khán giả vẫn chưa kịp phản ứng thì trận đấu đã kết thúc. Mà trong trận đấu này, không nghi ngờ gì, người được chú ý nhất chính là Tu Chi.
Trận... trận đấu kết thúc!
Ảo cảnh thay đổi trong chớp mắt, sao trời ảo mộng. Khi quả cầu ánh sáng lao về phía Lăng Tần, Phong linh tước của Sở Vũ đã nhanh như chớp đẩy Lăng Tần ra.
Phong linh tước nổi tiếng với khả năng phản ứng và tốc độ nên mới được đặt tên như vậy. Sau khi cô ta thức tỉnh được năng lực, tai và mắt đều trở nên nhanh nhạy vượt xa người thường.
Tốc độ như điện chớp của Diệp Vũ mau lẹ tới cỡ nào, Hổ Lâm gần như chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng màu xanh lục xẹt qua mà thôi. Hắn ta chưa kịp phản ứng thì nắm đấm to lớn đã tới phía trước ngực mình rồi.
Hổ Lâm cố nhẫn nhịn cơn đau đớn ở lưng, hai tay rụt lại, chắn ngay trước ngực, đón đỡ đòn tấn công của Lục Phong.
Phối hợp với đòn tấn công của Hổ Lâm, Tu Chi dùng khói đen che kín bóng dáng Hổ Lâm, khiến Diệp Linh và Diệp Vũ không cách nào phán đoán được rốt cuộc thì đòn tấn công của Hổ Lâm sẽ đánh ra từ đâu.
Hổ Lâm duỗi chân quét ra một đường, mục tiêu chính là hai chân của Diệp Linh và Diệp Vũ.
Ha ha ha, thế nào? Độc của chị đây ngon đấy chứ!
Huân Tử dùng dây leo nhấc bổng Tu Chi lên. Dây leo kéo căng cơ thể cậu, những cái gai từ từ đâm vào da thịt cậu.
Đúng thế, đúng thế, giống như một bóng ma màu đen vậy, ngầu quá đi!
Tu Chi bất đắc dĩ gật đầu phụ họa.
Nơi mà những quả cầu ánh sáng va phải, không khí bắt đầu méo mó dữ dội, sau mấy giây, quả cầu ánh sáng nổ tung, khiến người ta nghe mà sợ hãi.
Cuộc chiến cũng vì tiếng nổ này mà bùng phát hoàn toàn. Sau khi rơi xuống đất, Hổ Lâm không hề chần chừ mà tiếp tục đánh thẳng về phía bên người Diệp Linh và Diệp Vũ, lần thứ ba tung ra đòn tấn công. Mặc dù Tu Chi còn chưa hoàn toàn vận dụng được năng lực mà Mephisto truyền cho, nhưng ít ra vẫn vận dụng được một phần.
Mặc dù trông như đã thành công, nhưng tựa hồ vẫn còn thiếu một chút sức mạnh. Với năng lực của Hổ Lâm và sự sắc bén của vuốt hổ, liệu một cô gái có chịu đựng nổi?
Tuy nhiên, thực tế lại luôn dành cho ta những điều bất ngờ. Diệp Linh chỉ dùng một động tác đơn giản đã hóa giải được đòn tấn công.
Sắc mặt của Giáo sư Trương rõ ràng có chút khó xử, ông nhìn chằm chằm vào luồng khí màu đen trên cơ thể Tu Chi đang dần dần biến mất.
Xem ra người gặp phải lời nguyền không chỉ có cô bé kia...
Toàn thể đội Thiên Viêm lập tức mất đi ý chí chiến đấu. Nhìn thấy đội trưởng Thiên Chính đã bị khống chế, mỗi người họ đều buông bỏ năng lực, tự động đầu hàng.
Mà lúc này, ảo cảnh trên không cũng đã tan biến, chỉ còn lại ánh sáng từ ngọn đèn phía trên trần nhà chiếu rọi sàn quyết đấu.
Mephisto nheo mắt lại, vẻ mặt rất nghiêm túc, nó nhìn hình xăm trên xương quai xanh của ả ta, nói: [Xương quai xanh của cô em đẹp thật đấy, chỉ có điều hình xăm đó hơi chướng mắt, hay là... ta xóa nó đi hộ cô em nhé?]
Xóa hình xăm đi có nghĩa là làm mất đi toàn bộ năng lực đã thức tỉnh, đối với người dị năng mà nói, đó là một chuyện vô cùng quan trọng. Lúc này Huân Tử đương nhiên là không đồng ý, cô nàng không ngừng giãy giụa. Nhưng Mephisto nào có thể dễ dàng để cho con mồi chạy mất. Một tay nó bóp lấy cổ cô nàng, tay còn lại bùng lên một ngọn lửa màu đen.
Lăng Tần quay đầu lại nhìn Tu Chi, ánh mắt trôn9g đầy khó xử, sầu muộn.
Nhưng Tu Chi cũng không phải loại người không có chuẩn bị trước, con mắt ở trong áo vẫn luôn nhì6n cậu chằm chằm.
Vốn dĩ Tu Chi còn muốn xem thử bản thân có thể vận dụng được nhuần nhuyễn sức mạnh của Mephisto không, nhưng tình hình hiện giờ đã vô cùng cấp bách, cậu cũng không thể tiếp tục chịu đựng sự đau đớn này nữa.
Được được được, Mephisto, mời ngài!
Này này, Mephisto, đừng có nói là ngay cả chuyện này mày cũng không giúp tao đấy nhá?
Mephist5o nhắm mắt lại, do dự một hồi rồi nói:
Được rồi, ai bảo ta ăn nhờ ở đậu trong người mi, ta sẽ giúp mi. Chỉ có điều, ta chỉ có thể cho mi năng lực của ta, còn về việc mi sử dụng thế nào thì phải xem bản thân mi nắm giữ được nó ra sao.
Cũng có nghĩa... cậu ta là kỳ thú sao?
Chưa xác định, nhưng chúng tôi chưa từng thấy Tu Chi mất khống chế. Mặc dù cậu ta chưa kiểm soát được năng lực, nhưng lại giữ được nhân tính, không rơi vào trạng thái điên cuồng như kỳ thú.
Hổ Lâm lại nhảy lên, tung đòn tấn công tới Diệp Linh và Diệp Vũ. Chỉ cần đột phá được hàng phòng ngự này thì phòng tuyến của đối phương sẽ sụp đổ.
Nhưng khi Hổ Lâm chuẩn bị đánh tới thì mấy quả cầu ánh sáng của ảo cảnh trên không lại lần nữa đánh đến bên cạnh Hổ Lâm, là Thiên Chính đang khống chế quả cầu ánh sáng ngăn cản Hổ Lâm.
Tuýt!
Ngay sau tiếng còi, Lâm Lâm tuyên bố trận thi đấu kết thúc.
Nói xong, Mephisto lại biến thành một làn khói đen chui vào cơ thể Tu Chi.
Ngay khi hai bên đều đang chuẩn bị khai chiến, một tia sáng màu đen nhàn nhạt tuôn ra từ trong cơ thể Tu Chi. Bởi vì ánh sáng quá mờ nhạt nên không có nhiều người chú ý đến, chỉ có Lăng Tần vẫn luôn chú ý tới Tu Chi là nhìn thấy được sự thay đổi của cơ thể Tu Chi.
Chết tiệt!
[Này này, tên nhóc, có muốn đổi người không, ta xử lý ả giúp mi nhé?]
Tiếng thét của Sở Vũ đã chọc giận Tu Chi. Lúc này trong cơ thể Tu Chi, khí huyết sôi trào chưa ổn định, lại dung hòa với sức mạnh ác ma của Mephisto và giờ đúng là lúc chuẩn bị giải phóng ra ngoài.
Cơ thể Tu Chi tỏa ra luồng khí màu máu. Cậu đạp thẳng chân, một lưỡi dao sắc bén như do vô số móng vuốt tạo thành đã thô bạo mà chặt đứt toàn bộ dây leo ngay tức khắc.
Chết tiệt... kẻ này... rốt cuộc là ai?
Đừng hoảng! Đội trưởng, tôi còn chưa ra tay mà?
Là sức mạnh từ Hoa Bóng Đêm!
Giáo sư Trương đột nhiên nói ra một câu khiến chủ nhiệm Viên chú ý, chủ nhiệm Viên lập tức quay đầu lại hỏi:
Cái gì? Thứ sức mạnh đó...
[Dáng dấp cô nàng cũng không tệ đâu, chẳng qua là tâm địa hơi độc ác chút.]
Huân Tử thật sự không ngờ, Tu Chi có thể giải được độc của mình trong chớp mắt, lại còn tóm được mình. Một pha này diễn ra rất lưu loát, với khả năng chiến đấu của kẻ trước mặt, không thể nào là một kẻ chưa thức tỉnh được. Hơn nữa, khả năng chiến đấu của tên này chắc chắn là trên cả Thiên Chính.
Hừ, nếm thử chất độc của chị đi...
Trên dây leo có gai nhọn, đâm xuyên qua lớp quần áo Tu Chi.
Bởi vì chất độc của cô ta cho dù là thần dính vào cũng sẽ tạm thời mất đi khả năng chiến đấu, nhưng tên trước mặt lại chỉ mất một phút đã hóa giải toàn bộ chất độc. Ngoại trừ khả năng chiến đấu của thần, không người nào có thể làm được.
Rốt cuộc thì năng lực của mày là gì?
Lăng Tần nghỉ ngơi một lát rồi đi tới phòng họp ở hậu trường. Thiên Chính đã đợi ở đây lâu rồi. Lăng Tần nhìn vẻ mặt khinh thường của Thiên Chính thì biết tên này chắc chắn là vô cùng không vui với kết quả của trận đấu vừa rồi.
Chủ nhiệm Viên, xem ra đội viên của các anh phải rèn luyện thêm rồi đấy! Ha ha!
Ảo cảnh của Thiên Chính cũng đã bị khói đen bao trùm.
Vào lúc mọi người đều tỏ ra nghi hoặc, khói đen lại biến thành bóng người. Mà bóng người này đang giữ lấy một người, chính là Lục Phong vừa tấn công Tu Chi. Nhưng lúc này Lục Phong đã hôn mê, mất khả năng chiến đấu, còn lại một mình Tu Chi đang chăm chú nhìn Thiên Chính.
Lúc này, tiếng kêu gào trong lòng Tu Chi làm Mephisto dừng động tác trên tay lại, nói thầm với Tu Chi: [Yên tâm, yên tâm. Với kiểu con gái này, không dọa một tí thì ả sẽ thật sự cho rằng bản thân mình ghê gớm lắm!]
Nó ném Huân Tử đang nức nở xuống đất, một lần nữa lại dịch chuyển tới bên cạnh Thiên Chính như bóng ma.
Huân Tử đứng phía sau Thiên Chính có vẻ đã rất hứng thú. Cơ thể giống như linh xà nhanh chóng xông đến phía trước, mà Tu Chi lại vô cùng bình tĩnh đối mặt.
Cậu có được sức mạnh của ác quỷ, cho nên lúc này không sợ bất kỳ thứ gì. Dây leo trên cơ thể Huân Tử lập tức quấn lấy hai tay của Tu Chi.
Thiên Chính hoàn toàn không ngờ rằng năng lực của Tu Chi lại có thể hoàn toàn vượt qua mắt trần của mình, quả thật giống như bóng ma.
Mà Lục Phong cũng không hề thả lỏng, thân là người thuộc hệ cường công, sức tấn công của anh ta rất mạnh mẽ.
Huân Tử nhìn ánh mắt quỷ dị mà đáng sợ của Mephisto, như thể là hắn thật sự muốn xóa hình xăm năng lực ở trên xương quai xanh của mình đi vậy. Tức khắc trong lòng cô nàng đã đầy hốt hoảng và sợ hãi. Đôi mắt ướt nhòe, cô ta bắt đầu nức nở nói.
Đừng... đừng mà... Thả tôi ra... hu hu...
Không hay rồi!
Vốn dĩ Lăng Tần định xông tới cứu Tu Chi, nhưng lại bị những quả cầu ánh sáng từ trên không nện xuống, chặn mất đường đi. Anh quay đầu, một lần nữa lại nhìn thấy bộ mặt đắc ý của Thiên Chính.
Vẻ mặt của hai người Diệp Vũ, Diệp Linh vô cùng kiên quyết, từ đầu đến cuối đều không hề thay đổi. Thấy Hổ Lâm lao về phía mình, hai người không hề tỏ ra sợ hãi, vẫn đứng yên chờ đón đợt tấn công của Hổ Lâm. Cơ thể của hai người họ bắt đầu xuất hiện sự biến đổi. Hoa tiên tử và Hoa mị yêu sở hữu sức mạnh của thực vật, cấy gen của thực vật vào người, từ đó đạt được sức mạnh của gen đó. Toàn bộ khí tức ngưng tụ trên cơ thể hai người được giải phóng, lan tràn đến phía trước, hình thành một bức tường màu đỏ. Hiển nhiên là họ đã có sự chuẩn bị sẵn sàng trước đòn tấn công của Hổ Lâm.
Chân trái của Hổ Lâm đạp mạnh vào bức tường do không khí hình thành, toàn bộ cơ thể nhảy vọt lên giữa không trung. Trong chớp mắt, vuốt hổ sắc bén như dao đánh xuống, hai tay bắt chéo thành trảo, cào thẳng về phía lưng của Diệp Linh. Đúng vào lúc này, Sở Vũ cũng nhảy vọt qua bức tường, tấn công thẳng vào mục tiêu giống với Hổ Lâm.
[Được thôi! Nhóc con, hãy mở to mắt ra mà xem ta đánh trận thế nào đi!]
Mắt Tu Chi đột nhiên biến thành màu đỏ thẫm, cả người toát ra một tầng ánh sáng đen đỏ. Cậu há miệng, phun ra một ngụm khói đen dày đặc, làn khói nhanh chóng lan ra xung quanh, cuộn về phía Huân Tử.
Giống hệt lần trước... rốt cuộc trong cơ thể của thằng nhóc này là thứ gì vậy?
Thấy Lăng Tần bỗng dưng thất thần, Thiên Chính lập tức vung tay phải, mấy quả cầu ánh sáng đột ngột lao ra từ trong ảo cảnh, thẳng về phía Lăng Tần.
Thiên Chính còn chưa kịp phản ứng, khắp cơ thể Tu Chi đã bùng lên ngọn lửa màu đỏ đen, oanh tạc khắp người Thiên Chính, khiến hắn bắn ra xa. Ngay sau đó, Tu Chi bước một bước dài xông tới, quần áo màu đen trên người biến hình. Phía sau lưng cậu xuất hiện tám cái chân nhện như của Tiêu Châu, cùng đâm về phía vai trái của Thiên Chính. Sau đó, cậu lật người, đạp Thiên Chính ngã trên mặt đất.
Lúc này, ngọn lửa màu đen lại xuất hiện trước mắt Thiên Chính, có điều nó không có ý tấn công mà chỉ không ngừng lập lòe trước mắt anh ta, giống như chiếc chuông treo của tử thần.
Cuối cùng, vì không chịu được mà có thể Tu Chi sẽ bị mất mạng.
Không không, như vậy quá nguy hiểm. Còn cần quan sát cơ thể Tu Chi thêm nữa mới có kết quả.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.