Chương 39: Tập kích nhanh chóng
-
Truy Tìm Bóng Đêm
- Tiên Đạo Lung
- 3123 chữ
- 2022-02-04 04:03:13
Từ trước đến nay luôn có người muốn cướp đoạt Hoa Bóng Đêm. Nó sinh ra trong sự hủy diệt và rồi lại có được sinh mệnh từ trong sự hủy diệt8, nên nơi nó tồn tại cũng sẽ đem đến sự hủy diệt…
Theo cách nói của tên Matthew đó thì chắc trên người Y cũng có lời nguyền… như3ng lời nguyền này rốt cuộc là thế nào đây?
Khi Tu Chi bị nước lũ cuốn đi thì Y cũng nhảy xuống theo, còn Matthew thì đã chạy mất9. Lúc này chỉ còn lại ba người Cass, Seruga và Tiêu Châu cùng nhau đi tìm Tu Chi và Y.
Anh ta vừa dứt lời thì lúc này Tu Chi đột nhiên cảm thấy lông tơ dựng đứng hết lên. Cậu thấy ớn lạnh sau gáy, đồng thời nhận ra có một bóng đen cực lớn đã bao trùm lấy mình.
Chạy mau!
Tu Chi lập tức bò dậy, lăn mình trên mặt đất ra ngoài.
A a!
Nhưng có vẻ Tu Chi đã quên mất rằng người này cũng là người bị khống chế, đau đớn không có ảnh hưởng gì đến bọn họ.
Không làm thì thôi, đã làm là phải làm tới cùng!
Âm thanh lần này hoàn toàn không giống với trước đó. Lần này, tấm chắn tạo thành bởi khói đen đã hoàn toàn chặn được con dao của người đàn ông vạm vỡ, vừa ngăn chặn vừa kéo lấy con dao lớn.
Mặc dù sức mạnh của người đàn ông vạm vỡ rất to lớn, nhưng vẫn không thể nào bì lại được sức mạnh của ác ma. Người đàn ông đó dùng hết sức mà vẫn không rút dao ra được, chỉ có thể dùng chân đá về phía Tu Chi.
Binh!
Tu Chi lùi về sau mấy bước, cánh tay cậu đã bị rạch một đường, máu đỏ tươi chảy dọc xuống theo cánh tay đọng lại trên mu bàn tay.
Đáng ghét…
Tốc độ lưỡi dao của người đàn ông vải gạc chém ra vô cùng nhanh, lưỡi dao lại còn xoay vòng vòng, đối với người không có kinh nghiệm chiến đấu như Tu Chi thì đó đã là điểm chí mạng.
Vì vẫn chưa khống chế được tốt năng lực này nên Tu Chi chỉ có thể khống chế việc đỡ dao, còn đâu không kịp phân tán sức mạnh để đỡ cú đá bất ngờ của người đàn ông vạm vỡ.
Sức mạnh của người đàn ông vạm vỡ vô cùng khủng khiếp, cú đá vừa rồi khiến Tu Chi văng ra xa đến mấy mét.
Khụ khụ khụ…
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
Tu Chi chạy trở về theo đường cũ, rời khỏi không gian rộng lớn này, chạy vào trong con đường nhỏ hẹp. Trong cái khó lại ló cái khôn, đột nhiên cậu nghĩ ra, tốc độ của người đàn ông vải gạc này nhanh như vậy chắc là có liên quan đến không gian rộng lớn vừa rồi. Nếu như ở trong lối đi nhỏ hẹp, nói không chừng cậu có thể đánh thắng.
Tu Chi quay đầu lại nhìn, phát hiện người đàn ông vải gạc không hề gấp rút đuổi theo mà là ung dung bước tới. Suốt quá trình, anh ta tỏ ra vô cùng điềm tĩnh, cộng thêm khuôn mặt không chút biểu cảm, càng tỏ rõ vẻ máu lạnh vô tình. Lưỡi dao trên tay anh ta xoay vòng vòng, như thể chuẩn bị bay về phía cậu bất cứ lúc nào.
Pằng!
Anh ta chốc lại qua trái, chốc lại qua phải, cứ thế qua trái qua phải liên tục, làm Tu Chi nhìn mà cũng thấy hoa mắt, chóng mặt.
Cạch cạch…
Sự sống và cái chết chỉ cách nhau một lưỡi dao, cậu đã có giác ngộ chưa?
Tu Chi bịt chặt vết thương trên cánh tay lại, miệng vẫn cười khổ.
Tu Chi tôi là người được trời chọn, sao có thể bị một kẻ vô danh tiểu tốt như anh hủy hoại tương lai chứ?
Người sắp chết cần gì phải hỏi nhiều!
Lời của người đàn ông vừa dứt thì lưỡi dao đã lạnh lùng bay về phía khuôn mặt của Tu Chi nhanh như viên đạn. Nhưng lần này, Tu Chi đã thấy rõ mồn một. Cổ tay áo của cậu cũng biến thành con dao, chặn lưỡi dao bay đến.
Choang!
Đúng… Đúng vậy, bây giờ cơ thể tôi đã không còn do tôi kiểm soát nữa rồi, cậu mau rời khỏi đây đi!
Tôi biết, nhưng tôi phải cứu cô gái trong đó.
Tu Chi nhìn Y đang bị dây thừng trói chặt ở bên trong.
Cơ thể Tu Chi lại thêm một vết thương, cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách. Tốc độ của anh ta quá nhanh, không thể nào nhìn rõ được bằng mắt thường, bây giờ cậu đã hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta.
Hãy trở thành kiệt tác dưới lưỡi dao của ta đi!
Nhìn người đàn ông vải gạc lại tiếp tục xông về phía mình, Tu Chi không còn cách nào khác, chỉ đành xoay người lại.
Nhưng rõ ràng là không phải, tốc độ và sức lực của anh ta không hề giảm đi chút nào, thậm chí tốc độ càng lúc càng nhanh hơn.
Pằng pằng pằng!
Tu Chi cầm súng lên, tiếp tục bắn, nhưng chuyện này với anh ta mà nói rõ ràng chỉ là chuyện đùa.
Sức mạnh của chiếc vòng cổ sẽ yếu đi khi đến phạm vi này, tôi không thể bước ra khỏi đây, cơ thể tôi đã bị khống chế rồi.
Ồ? Vậy thì bây giờ anh đang nói chuyện bằng ý thức của chính anh phải không?
Cơ thể của người đàn ông vải gạc không tự chủ mà rùng mình một cái.
Khốn nạn, lẽ nào mình sẽ phải kết thúc ở đây sao?
He he… Chấp nhận phán quyết đi!
Người đàn ông vạm vỡ nhặt con dao rớt dưới đất lên, giơ cao, khuôn mặt quấn vải gạc có chỗ hơi lõm vào, rõ ràng là đang cười nhạo cậu.
Lại một tiếng hét nữa, người đàn ông vạm vỡ lại giơ con dao lên, xông về phía Tu Chi.
Phập!
Một tiếng động lớn vang lên, con dao đập mạnh xuống sàn, khiến nền đá vỡ tan, mảnh vỡ văng tứ tung. Tu Chi vừa hay tránh được đòn tấn công này.
Hừ! Tiếp sau đây tôi xem anh làm sao tránh!
Tu Chi tự tin cầm súng lên, nhắm chuẩn người đàn ông vải gạc.
Pằng!
Máu trên mặt Tu Chi chảy ra, cậu nhìn về hướng lưỡi dao bay tới thì thấy một người đàn ông mặc áo quần màu đỏ rách rưới, đầu quấn vải gạc cứ y như xác ướp. Hai tay anh ta cầm dao, đứng chặn ngay trước người Y.
Anh là ai?
Hai tay người đàn ông quấn vải vung hai lưỡi dao ra, một giọng nói khàn khàn phát ra từ trong miếng vải.
Người đàn ông vải gạc không ngờ trong túi Tu Chi lại có giấu một khẩu súng. Anh ta lập tức thu dao về, nhưng cuối cùng vẫn bị Tu Chi bắn trúng đùi.
Thành công rồi!
Vào lúc Tu Chi tưởng mình đã thành công thì người đàn ông vải gạc đã lộn ngược hai vòng ra xa Tu Chi.
Cái gì? Chuyện này… chuyện này sao có thể?
Không sai! Rõ ràng vừa nãy chân anh ta mới bị trúng đạn, sao bây giờ vẫn có thể linh hoạt đến vậy?
Tu Chi nhìn vết thương bị đạn bắn trên đùi anh ta thêm lần nữa, cậu kinh ngạc nhận ra, phát đạn lúc nãy thật sự đã bắn bị thương đùi anh ta. Anh ta đang nhịn đau chiến đấu với mình sao?
Lại nữa sao?
Tu Chi nghiến chặt răng, dùng hết sức mình tiếp tục né tránh đòn đánh có phạm vi tấn công cực lớn đó.
Thật là, không để cho người ta thở dốc tí…
Ông nội đã từng nói, điệu cười chế nhạo chính là kỹ xảo tất có của người xấu, nhưng theo kinh nghiệm đúc rút ra được thì, mỗi điệu cười chế nhạo lại chính là dấu hiệu báo trước của sự thất bại.
La la la!
Tiếng hát của Y lại vọng vào tai Tu Chi. Giai điệu ngọt ngào như tiếng đàn đang gảy bên tai, làm con dao chuẩn bị chém xuống của người đàn ông vạm vỡ cũng phải dừng lại.
Tu Chi bị đá trúng ngực, khóe miệng chảy máu. Cậu chống hai tay trên mặt đất, ho khan mấy tiếng và rồi hai chiếc giày cực to đã xuất hiện ngay trước mắt cậu.
Chết tiệt!
Tóc cậu bị túm ngược lên, cậu vùng vẫy nhìn cặp mắt khiếp người của người đàn ông vạm vỡ.
Một người đàn ông cũng quấn vải gạc trên đầu, trên người cũng mặc bộ đồ màu đỏ rách rưới, nhưng vóc dáng người đàn ông này cao to hơn người đang đứng bên cửa rất nhiều. Vũ khí trong tay hắn ta là một con dao phay cực to.
Kiểu… kiểu này là muốn giết chết mình đây mà!
A a a!
Anh không dám bước ra à?
Người đàn ông vải gạc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tu Chi.
Vừa rồi vòng đeo trên cổ anh ta phát ra ánh sáng màu xanh lục, nhưng từ sau khi anh ta đi theo Tu Chi ra ngoài thì đã biến thành màu đỏ.
Động tác của người đàn ông quấn vải vô cùng nhanh. Chỉ trong chớp mắt, anh ta đã phóng đến bên cạnh Tu Chi, lưỡi dao trên tay phải anh ta lướt qua cơ thể cậu.
Nhanh thật!
Vì đã trải qua sự cường hóa của ác ma nên thân thủ của Tu Chi cũng không quá kém cỏi.
Hả?
Y đang hát…
Cú chém của người đàn ông vạm vỡ dừng lại. Nhân cơ hội này, phần lưng bộ đồ của Tu Chi hóa thành tám mũi dao nhọn, đâm thẳng vào tay của người đàn ông.
Đừng lo cho cô gái đó nữa, cô ta không phải thứ tốt đẹp gì đâu, hơn nữa…
Cơ thể người đàn ông vải gạc lại run lên.
Tôi còn có một cậu em trai!
Còn nữa… tại sao Y bị nguyền rủa nhưng lạ6i không biến thành quái vật như những thôn dân khác?
Tu Chi từ từ mở mắt ra, trước mặt là một cái rào chắn bên trên đập chứa nướ5c, chắc là mình đã bị nước cuốn lên, đúng là phúc lớn mạng lớn…
Tu Chi đứng dậy nhìn xung quanh, chỗ này là hồ chứa nước bên ngoài con đập, ngẩng đầu lên còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời nóng rát đang rọi thẳng xuống đầu.
Nói xong, ánh mắt của Tu Chi trở nên nghiêm túc, cậu quay phắt người lại, tiếp tục xông về phía người đàn ông vải gạc. Nhưng lần này Tu Chi không hề có ý định đối đầu trực diện với anh ta, vì cậu biết dù là sức mạnh hay tốc độ thì người này đều hơn mình. Do đó, cậu giả vờ xông qua, một tay vung dao lên, nhìn có vẻ như sắp chém xuống, nhưng thực tế tay kia đã cầm sẵn khẩu súng trong túi, sẵn sàng tấn công rồi.
Người đàn ông vải gạc nhìn thấy Tu Chi chủ động tấn công thì lập tức xoay tròn hai con dao. Anh ta né người qua trái, nhanh nhưng không gấp, lưỡi dao đón đầu con dao của Tu Chi một cách hoàn hảo, lưỡi dao ở tay còn lại thì nhắm chuẩn cánh tay phải của Tu Chi.
Choảng!
Tu Chi hoảng hồn bởi cảnh tượng trước mắt, cậu vội vã nhảy vọt lên.
Hiaaa!
Tiếng hét đầy hoang dã khiến trái tim Tu Chi đập loạn cả lên.
Đột nhiên tiếng của Y từ phía trước vọng đến tai Tu Chi.
Y!
Tu Chi vội vã chạy thật nhanh qua, nhưng ngay khoảnh khắc đó, một lưỡi dao bay vút đến. May mà Tu Chi phản ứng kịp, hất mặt né được nên lưỡi dao chỉ cứa rách gò má cậu.
Thì ra là như vậy, Tu Chi hiểu ra tại sao lúc nãy đạn bắn lên đùi nhưng anh ta không hề hấn gì. Mặc dù anh ta nhìn có vẻ khác với các thôn dân bị nguyền rủa ở chỗ không mất đi lý trí, nhưng vẫn bị cái vòng anh ta đang đeo trên cổ khống chế. Chắc anh ta đã bị ai đó ra lệnh không được rời khỏi phạm vi khống chế này, vì vậy mới không thể bước ra khỏi không gian đó.
Nếu là như vậy thì chắc vẫn còn có cách.
Tu Chi nhân lúc anh ta không thể rời khỏi phạm vi đó bèn ngồi xuống nghỉ ngơi.
Không vội đuổi theo tôi sao? Hay là không thể rời khỏi không gian ấy?
Tu Chi phát hiện trên cổ người đàn ông vải gạc có một thứ giống như chiếc vòng cổ, cứ lóe lên ánh sáng màu đỏ.
Tu Chi dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm người đàn ông vải gạc thì thấy anh ta cứ từ từ tiến về phía mình từng bước một. Khi biết chỉ cần rẽ một cái là sẽ tiến vào trong lối đi nhỏ hẹp này, anh ta lại dừng bước.
Người đàn ông vạm vỡ tấn công điên cuồng không ngừng, không cho Tu Chi cơ hội để nghỉ lấy hơi, thể lực của Tu Chi cũng dần bị tiêu hao từng chút một.
Chà, cứ tiếp tục thế này sớm muộn gì thể lực cũng cạn kiệt. Hết cách rồi, cũng không biết Mephisto đã bị nước lũ cuốn đi đâu mất tiêu, chỉ có thể dựa vào bản thân thôi!
Sau khi né được đòn đánh của người đàn ông vạm vỡ, Tu Chi gập người xuống như khi thắng xe, sức mạnh toàn thân lần nữa được giải phóng. Mắt cậu từ từ biến thành màu đỏ máu, một luồng khí màu đen tỏa ra từ trên cơ thể, bao quanh lấy người cậu.
Choang!
Tiếng kim loại va vào nhau lại vang lên, con dao do bộ đồ của Tu Chi biến thành bắt đầu hơi run run, xét về sức lực, rõ ràng cậu đã thua. Người đàn ông quấn vải thừa thắng xông lên, lưỡi dao trên tay còn lại của anh ta đã bắt đầu xoay vòng vòng. Đợi đến khi Tu Chi kịp phản ứng lại thì lưỡi dao xoáy tròn đã lướt qua cánh tay của cậu.
Soạt!
Đến lúc rồi!
Tu Chi nhìn thấy anh ta giơ tay đỡ con dao trên tay mình thì lập tức rút khẩu súng từ bên hông ra, bắn một phát về phía đùi phải của anh ta.
Cái gì?
Cậu quay đầu nói với anh ta.
Nè, anh tên gì?
Người đàn ông vải gạc thấy mình không thể rời khỏi phạm vi này, đồng thời bây giờ Tu Chi cũng không thể bước vào không gian này bèn dùng chút lý trí còn sót lại của bản thân nói với Tu Chi.
Ầm!
Một tiếng động cực lớn vang lên bên tai, một vết nứt đã xuất hiện trên mặt đất kéo dài đến gần cậu.
ĐM! Đây là gì?
Cậu bắn một phát, người đàn ông vải gạc rất nhanh nhẹn né qua, nhưng anh ta lại không ngờ còn có phát súng thứ hai.
Thật phiền phức!
Người đàn ông vải gạc né trái rồi né phải, cả quá trình cứ liên tục, không dừng lại phút nào.
Cú đánh của người đàn ông vạm vỡ đó vô cùng chậm chạp, không nhanh nhạy như tốc độ của người đàn ông vải gạc lúc nãy. Nhưng kiểu tấn công mang tính hủy diệt thế này, dù chỉ trúng một đòn thôi e rằng cũng khỏi đứng lên luôn.
Hả? A a a!
Thấy cú đánh của mình trật mục tiêu, người đàn ông vạm vỡ đó ngơ ra mất vài giây rồi quay đầu, tiếp tục xông về phía Tu Chi.
Tu Chi thở một hơi thật dài, bắt đầu trầm ngâm.
Bóng tối, nước chảy, quái vật… những thứ ở chỗ này đúng là đủ khiến người ta tuyệt vọng. Cậu đã từng đi qua đủ chỗ chẳng khác gì địa ngục nên ít nhiều cũng có tự tin dẫn bọn họ thoát ra ngoài mà vẫn sống sót. Nhưng cậu thật sự không dám tin, Y lại là con gái của Matthew…
Khi đến đây điều tra Cass, trên bản báo cáo có nhắc tới, nhưng cậu lại chỉ xem lướt qua. Sự thật đúng là như vậy sao? Nói không chừng Y là người yêu của Matthew…
Súng đã hết đạn, nhưng người đàn ông vải gạc lại không hề bị thương, anh ta thừa thế lướt tới bên cạnh Tu Chi, lưỡi dao lại chém thẳng vào cậu một lần nữa.
Soạt!
Aaa! Đáng ghét! Tên khốn này!
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên giữa căn phòng rộng lớn.
Tu Chi sờ vào túi quần của mình, khẩu súng mà Cass đưa cho cậu lúc nãy vẫn còn ở trong túi.
Thú vị!
Nhưng nếu là như vậy thì rốt cuộc vì sao mà cô ta đã bỏ chạy khỏi con đập?
Đáp án này chỉ có bắt được Matthew và Y mới có thể giải thích được, từ đầu đến cuối, mục tiêu cuối cùng của cậu vẫn là Hoa Bóng Đêm.
Tu Chi dần nhận ra, bọn họ đã bị giám sát ngay từ khi bước vào.
Đến đây, để ta cho các người thấy ác ma thật sự là thế nào!
Bây giờ nhóm Cass không ở đây, dù cho không khống chế được sức mạnh thì cậu cũng không lo sẽ làm hại đến họ.
Ha ha ha, thật… thú… vị!
Người đàn ông vạm vỡ cười sằng sặc vài tiếng rồi lại giơ con dao trong tay lên, xông về phía Tu Chi. Lần này, Tu Chi không hề né tránh mà khống chế khói đen vây quanh mình tạo thành một tấm chắn màu đen ngay trước người.
A a a!
Ầm!
Cậu đi vào con đường trong hồ chứa nước, nơi đây hẳn là ở gần lối vào con đập.
Không gian ở đây rất rộng rãi, bên ngoài còn có thể nhìn thấy hẻm núi.
Tu Chi!
Tu Chi cắn chặt răng, toàn bộ tám mũi dao nhọn đâm thẳng vào cổ tay người đàn ông vạm vỡ, sau đó trực tiếp đan vào nhau vặn ngược, bẻ gãy cổ tay anh ta.
Lúc này Tu Chi mới trở lại được với mặt đất. Nhân lúc người đàn ông vạm vỡ không thể cử động, Tu Chi nhảy lên, tám mũi dao nhọn biến thành một lưỡi dao sắc bén, dài như cái đuôi ở sau lưng. Tu Chi vừa quay người, lưỡi dao cũng quất qua theo, ngay lúc sắp chạm vào đầu người đàn ông vạm vỡ thì bị một cây phi đao kịp thời chặn lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.