Chương 8: Người Không Ồn Ào


Quỷ cát, đó là gì thì Truyên Kỳ không biết, Quốc Hoàn cũng không biết, mà có phải là nó gây ra án mạng kia không thì hai người cũng không biết nốt, chỉ có chính nó biết. Truyền Kỳ chỉ biết rằng kể từ sau khi Lâm như hoa thốt lên câu đó, mọi người nơi này lập tức tỏ vẻ kinh sợ, mà để kinh sợ như thế thì mọi người ở đây hẳn là biết Quỷ Cát là thứ gì, con gì hay loại tồn tại tự nhiên gì.

- Quỷ Cát là gì.

Truyền Kỳ đứng sững hỏi.

Chưa có ai trả lời, không, phải là chưa có ai kịp trả lời mới đúng, bọn họ sợ còn chưa hết thì nghe chàng hỏi, chốc thoáng tất cả đều im bặt. Quốc Hoàn một bên cảm thất tò mò, vi không biết lên mới tò mò.

Cái thoáng chốc ấy kéo dài không quá lâu, Lâm Như Hoa khi nghe chàng hỏi câu đó, thoáng nhìn qua về chàng, cũng không có chút sợ hãi nào, mà lại toàn là vẻ ngạc nhiên. Nàng không trả lời mà hỏi lại.

- Công Tử biết ở sa mạc, cái gì là nguy hiểm nhất không ?

Quốc Hoàn đáp.

- Có phải là gặp cướp chăng ?

Lâm Như Hoa nói.

- Ở đây, có không ít bằng hữu đều là cướp, thì còn sợ cướp nào nữa chứ.
Quốc Hoàn hơi nhíu mày, rất nhanh lại nói.

- Vậy thi phải chẳng là hết nước giữa sa mạc.

Lần này Lâm Như Hoa không nói, nàng chỉ lắc đầu.

Nàng không trả lời, nhưng đã có người trả lời thay cho nàng.

- Đó là cát, trên xa mạc, cát mới là thứ nguy hiểm nhất.

Đó là Truyền Kỳ, chàng lúc này mới lên tiếng.

- Cát không phải là sa mạc, nhưng ở đây, sa mạc lại chính là cát. Ở nơi đây mọi thứ đều có thể phòng bị nhưng cát thi không.

Lâm Như Hoa vẫn không nói, nhưng lần này nàng gật đầu.

- Đúng là Cát.

Quốc Hoàn lần này sáng tỏ, rồi cậu lại vội vã hỏi tiếp.

- Nhưng còn Quỷ Cát, đó là thứ loại gì mà các người lại kinh sợ như vậy.

Lâm Như Hoa thở dài.

- Chúng ta không biết.

Quốc Hoàn ngạc nhiên, cả Truyền Kỳ cũng ngạc nhiên.

- Thật ?

- Thật.

Truyền Kỳ cảm thấy kỳ quái, chả lẽ bọn họ lại sợ thứ mình không biết. Nhưng nàng xác nhận rồi, vừa mới thôi là lần thứ hai nàng xác nhận.

Có phải những thứ mà con người không biết thì sẽ khiến họ trở lên kinh sợ? Có thể mọi thứ không đúng hết, nhưng đối với mối nguy hiểm mà không biết đó là gì thì quả thật đáng để kinh sợ.

Truyền Kỳ chợt thấy thất vọng, bất chợt Lâm Như Hoa như chưa nói hết ý, nàng lại nói thêm.

- Tất cả chúng ta chưa ai nhìn thấy, nhưng có lẽ nó thực sự tồn tại, và không phải không có cơ sở để nói vậy.

Truyền Kỳ cũng im lặng rồi, mọi người có mặt ở đây cũng im lặng rồi, nơi đâu như một nhà kho chứa Ma lơ canh vậy, những con ma lơ canh đang chực chờ một người con gái xinh đẹp kể chuyện.

- Công tử nói trên sa mạc cát là thứ nguy hiểm nhất, điều đó rất đúng, chả ai có thể chống lại được bão cát, cát lún, hay sự di chuyển của sa mạc cả.

- Sa mạc di chuyển ?

- Đúng, Công tử đi đâu, nó đi theo tới đó, vĩnh viễn không thoát ra khỏi sa mạc, cho tới khi thân vùi trong tầng tầng lớp lớp cát vàng mênh mông.

Cái này thì Truyền Kỳ có chút cảm thấy khó thở rồi.

- Cát không thể tự di chuyển được, không lẽ ý của tiểu thư là . . .

Lâm Như Hoa lập tức gật đầu, nàng gật nhanh tới nỗi như là đã chờ sẵn câu nói này để mà gật, để mà xác nhận vậy.

- Đúng là như thế.

Giờ thì Truyền Kỳ đã biết Quỷ Cát trong lời mọi người là gì rồi, chàng lại hỏi.

- Vậy ý tiểu thư người kia là do Quỷ Cát giết.

Nàng trả lời

- Có lẽ đúng vậy.

Không khí vốn im ắng vì câu trả lời này lại trở lên lộn xộn, những khuôn mặt hoảng sợ đang nhìn nhau, có không ít kẻ lập tức mà chạy ra cửa lớn, những người này muốn rời đi.

Hoảng sợ khiến người ồn ào mà hoảng sợ cũng khiến người im lặng mà ồn ào.

- Mọi người đừng đi ra đó.

Truyền Kỳ nói to lên.

- không kịp rồi. chàng lẩm bẩm

Quả là không kịp, chả ai trả lời lại chàng nữa, bon họ đang vội vàng mà rời khỏi đây, chả ai lúc sống chết mà không vội vàng cả, bọn đã rời khỏi quán rồi.

Nhưng vẫn còn có tám người khách ở lại, trong đó có Truyền Kỳ hai người.

Nhưng vì sao họ không rời đi, phải chăng cũng giống như hai chàng, họ ở lại là vì tò mò?

Chàng nhìn những bóng lưng đã khuất mà tiếc thay cho họ, nhưng tại sao lại tiếc, họ rời khỏi nơi này chả phải là để đảm bảo tính mạng sao, không lẽ nơi này có chôn kho báu, nhưng có kho báu nào quý giá hơn tính mạng mình cơ chứ.

Hoặc giả chàng biết thứ gì đó đợi họ ngoài kia.

Chàng thở dài, đây là lần thứ hai chàng thở dài trong thời gian ngắn như vậy rồi, chàng nhìn cái xác vẫn còn đó buồn rầu, rồi hướng cô gái xinh đẹp như hoa trước mặt mà chào từ biệt, chàng muốn đi khỏi căn phòng này rồi.

Một lúc sau Quốc Hoàn cũng rời đi.

Mới sáng sớm mà quán trọ ồn ào quá, đâu có ai thức đêm để mà ngày phải ngủ đâu, ở lại đây cũng chả phải làm gì, có lẽ thế lên ồn ào, nhưng giờ đã gần trưa thì không gian lại im lặng đi, những kẻ ở lại là những kẻ ưa im lặng sao, một số thế, còn một số không phải thế.

Quán trọ này có thiết kế thật đặc biệt, bên ngoài nhìn thấy nó cũng không quá to, nhưng ai vào rồi mới thấy, nó thật sự rộng. Mà đại sảnh lại là nơi rộng nhất, đẹp nhất, nhưng nơi rộng như thế hôm nay lại chẳng có mấy người.

Khách đã đi hết, còn lại mấy người thì cứ ở rịt trong phòng, nghe chừng bí ẩn lắm, có lẽ họ có bí mật thật cũng có lẽ là họ sợ, mà sợ thì ở lại làm gì.

Khách như thế, chủ cũng chẳng buồn buôn bán.

Đại sảnh lớn như thế mà lại chỉ có năm người, đại sảnh nhiều bàn như thế, mà lại chỉ có hai bàn là có người ngồi.

Nhưng không ai lên tiếng, có tới bốn họ đều đang uống rượu, ai cũng có lý do riêng để mà uống, nhưng bây giờ thì ai cũng hiểu bọn họ cùng vì một ưu phiền mà uống. Họ uống cũng không đều nhịp lắm, như là muốn tạo lên sự náo nhiệt vậy.

Nhưng nơi này cũng chẳng vì thế mà ồn ào.

Chỉ có một thiếu niên đang mâm mê chiếc vòng tay bằng ngọc thạch màu đen.

Rất lâu, mới có người lên tiếng.

- Ngươi lấy lại nó lúc nào vậy ?

Thiếu niên ngừng động tác với cái vòng tay, nói.

- Sáng nay, lúc ca ca trở về, nàng đưa lại nó cho ta.

Nàng là ai, Lâm Như Hoa, nhưng sao nàng lại đưa lại cho Quốc Hoàn. Truyền Kỳ cũng thắc mắc, nhưng chàng cũng không nghĩ nhiều, bởi chàng có muốn nghĩ cũng không ra.

Thấy vẻ mặt như muốn tìm mà không thấy của chàng Quốc Hoàn mới lên tiếng.

- Cái này do Lâm Như Hoa nhờ đệ đưa cho ca ca.

Cậu mỉm cười gian trá.

Nụ cười đó thì Truyền Kỳ cũng chẳng lạ gì, chàng từ tốn tiếp nhận chiếc vòng.

Lần này quả thật chàng không thể hiểu nổi nữa rồi. Có lẽ do chàng mấy hôm nay nghĩ nhiều quá, thành thử cái gì cũng để ý, cái gì cũng muốn nghĩ tới tường tận, nhưng khuôn mặt luôn luôn bình thản kia lại không biểu hiện như vậy.

- Cái vòng tay đẹp quá, tiểu huynh đệ kia không biết từ đâu mà có.
Người lên tiếng kia chẳng phải chình là Hứa Thanh sao. Xung lúc sáng ngày cũng không khiến người này bỏ đi, tám người ở lại thì bọn hán có tới ba người rồi.

Tất nhiên chủ nhà thì không thể bỏ nhà mà đi.

Quốc Hoàn quay sang phía bàn đối diện, cậu nhận ra người nói, hôm đó khi Hứa Thanh gây rối cậu cũng ngồi vị trí này, cách đây chưa đầy ba hôm.

Người hỏi thì Truyền Kỳ đáp.

- Chỉ là một vật nhỏ mà người bạn yêu mến tặng cho mà thôi.

Hứa Thanh mỉm cười hỏi.

- Vậy các hạ có thể đem vật nhỏ đó nhượng lại cho ta không ?

Truyền Kỳ lắc đầu

- Không thể.

Hứa Thanh lại hỏi.

- Tại sao ?

Lúc này tới Truyền Kỳ khẽ cười mà đáp.

- Đồ bạn bè tặng đáng quý vì lòng tặng vật chứ không phải vì vật to hay vật nhỏ.

Hứa Thanh gật đầu đồng ý.

- Vì vậy lên các hạ không muốn nhượng lại, hay vì các hạ có tâm ý với người bạn kia.

Truyền Kỳ tiếp.

- Cái đó do thiếu thành chủ tự định đi là hơn.

Rồi chàng tiếp.

- Thiếu thành chủ có quen với vị bằng hữu của ta.

Hứa Thanh cười nói.

- Ta ngồi đây là để chờ người đó, bạn của các hạ quả thật động lòng người.

Truyền Kỳ gật đầu.

- Quả thật động lòng người.

- Nhưng có vẻ nàng không ra gặp thành chủ rồi. Chàng tỏ ra đồng cảm với tiểu thành chủ kia.

Hứa Thanh cảm thán, rồi đáp.

- Nàng mới cho biết nàng có việc gấp, không tiện tới.

- Nhưng thiếu thành chủ vẫn ngồi tại đây.

Chàng ngưng lại rồi như phát hiện ra gì đó nói.

- Ngài ngồi đây là vì chiếc vòng này.

Hứa Thanh đáp.

- Một phần thôi.

Truyền Kỳ nhạc nhiên, với con người trước mặt, quả thật có chút hứng thú.

- Một phần, vậy còn những phần còn lại là gì ?

Hứa Thanh.

- Là các hạ.

Lần này Truyền Kỳ cười to rồi, nụ cười thành tiếng, hết sức hào sảng mà hỏi.

- Là ta, không biết một kẻ như ta có gì khiến ngài hứng thú.

Hứa Thanh.

- Vì các hạ không biết gì, cũng lại không sợ hãi.

Truyền Kỳ

- Thì vì không biết gì lên mới không sợ hãi.

- Thú vị, thú vị, các hạ là ai?

- Ta chỉ là một vị khách đi qua sac mạc mà thôi

Bất chợt cả hai cùng cười, bất quá Hứa Thanh lấy hai ngón tay bóp mạnh hạt lạc trên tay, một thứ bột mịn màng rơi xuống, phảng phất còn có mùi thơm.

Bỗng nhiên hán quát lớn:

- Dừng tay, không được làm bừa

Truyền Kỳ vẫn đang cười, từ phía đối diện có hai cái bóng người trung niên rất nhanh lao tới, bàn tay hướng cổ chàng chụp tới, cùng với đó là tiếng hét của Hứa Thanh. Truyền Kỳ không tránh, bàn tay đã tới sát cổ chàng, hai người đó là cao thủ, khoảng cách này lại quá gần, tưởng tượng như bắt cá trong lọ vậy.

Nhưng hai thân hình ấy bỗng lùi lại, nhìn qua ai cũng thấy là hai người kia không đạt được mục đích, còn trước mặt Truyền Kỳ có một thân hình nhỏ bé tay không nắm thành quyền đang đứng sừng sững ở đó.

Thiếu niên kia dĩ diên không phải bên ngoài vào, cậu vẫn ngồi đây từ đầu tới giờ, cậu chính là Quốc Hoàn vừa dùng yến phi quyền mà lao tới giả vây cho Truyền Kỳ.

Hai người trung niên có chút cả kinh.

Lúc trước rõ ràng họ cảm nhận được một luồn kình lực hướng tới cổ họ, khiến họ phải nhảy lùi lại sau hai bước, bọn hán còn tưởng có cao thủ nào đó đánh lén.

Nhưng sau khi tất thảy sự việc diễn ra, họ mới tỏ tưởng người kia nguyên lai lại là một thiếu niên non nớt.

- Hai người làm gì vậy, mau trở về.

Khi hai người kia muốn lên lần nữa để rửa đi cái nhục bị đẩy lùi ban nãy thì Hứa Thanh lên tiếng rồi, hán không muốn gây sự lúc này, điều gì cần biết thì hán cũng biết được rồi, cái vòng tay kia thì lúc sau lấy cũng không sao. Hán không muốn tiếp tục gây chuyện thêm nữa.

- Thật là thất lễ, bọn nô tài của ta lỗ mang quá. Hứa Thanh hướng hai người tỏ ý xin lỗi.

Truyền Kỳ cười, nụ cười của chàng tươi lắm.

- Thiếu thành chủ quá lời rồi, vẫn chưa có gì không tốt xảy ra mà
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Truyền Kỳ P2: Kho Tàng Tháp Cổ.