Chương 79: Ngoại Truyện 4: Bắc Thiện Thời Niên Thiếu (Vi)
-
Từ Bi Thành
- Đinh Mặc
- 2679 chữ
- 2020-01-30 05:00:35
Dịch: greenrosetq
Nguồn: kites.vn
Bầu trời ngày hôm nay xám xịt, mưa lất phất, giống như tâm trạng u ám của Mộ Thiện.
Bà Mộ quyết định tạm thời nghỉ dạy, cùng Mộ Thiện đến sống ở nhà cô ruột để chuyên chăm sóc cô. Nhưng Mộ Thiện biết, mẹ cô có ý canh chừng cô thì đúng hơn. Bởi vì ở đây, cô thậm chí không có quyền gọi điện thoại cho bạn học cũ.
Ăn sáng xong, mẹ con Mộ Thiện đi bộ đến trường học. Vừa đi vài bước, Mộ Thiện đột nhiên cảm thấy buồn nôn, ruột gan cô cuộn lên và cô ợ vài tiếng.
Bà Mộ hỏi bằng giọng lo lắng: "Con sao thế? Ăn phải đồ không hợp vệ sinh đúng không?"
Mộ Thiện không trả lời, xông đến gốc cây nôn khan dữ dội. Bà Mộ vội vỗ lưng cô, một lúc sau Mộ Thiện mới trả lời: "Dạ dày con hơi đau."
Bà Mộ vừa lo lắng vừa bực tức: "Đau dạ dày? Lại ăn đồ bậy bạ phải không? Nếu con ngoan ngoãn vâng lời, chúng ta sao phải bỏ đến sống ở nhà cô con?"
Mộ Thiện im lặng, cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu trong dạ dày, cô tiếp tục đi về phía trước.
Bước vào cổng trường, Mộ Thiện mới có cảm giác được giải thoát. Vừa vào lớp học ngồi xuống, một nam sinh cùng bàn xích lại gần: "Mộ Thiện đã ăn sáng chưa? Tớ vừa mua thêm một phần?"
"Không cần đâu, cám ơn bạn." Mộ Thiện từ chối. Cô vừa ngẩng lên liền bắt gặp mấy bạn nữ nhìn cô chăm chú.
Mộ Thiện không để ý đến bọn họ, cúi đầu đọc sách.
Mỗi trường học, mỗi lớp học đều có một đặc trưng, nếu học sinh mới chuyển đến là người bình thường sẽ không bị ai chú ý. Nhưng nếu là một nữ sinh vừa xinh đẹp vừa học giỏi, cô đi đến đâu cũng sẽ là tâm điểm bàn tán của các bạn học.
Nếu là trước đây, Mộ Thiện sẽ kết bạn rất nhanh vì tính cô tương đối vui vẻ hòa nhã thân thiện. Nhưng sau khi chuyển trường, không hiểu tại sao cô trở nên trầm mặc kiệm lời, cả ngày không buồn mở miệng. Vì vậy đến đây một tháng, cô vẫn có một người bạn nào. Hơn nữa, Mộ Thiện xinh xắn được bọn con trai để ý nên cô nghiễm nhiên trở thành kẻ thù của đám nữ sinh: "Kiêu căng quá, tưởng mình là ai chứ?", "Mặt đẹp thì hay lắm sao?"...
Mộ Thiện chẳng hề bận tâm.
Thế giới của cô đã khô cạn, người cùng tuổi không thể hiểu nổi.
Vào tiết thứ ba của giờ tự học, Mộ Thiện xin phép thầy giáo nghỉ một tiết. Cô nói đến ngày kinh nguyệt, đau bụng cần đi mua đồ. Thầy giáo đỏ mặt lập tức đồng ý. Mộ Thiện ra khỏi cổng trường, đi bộ suốt hai mươi phút, đến cửa hàng thuốc cách xa trường học nhất.
Cô vẫn mặc bộ đồng phục nữ sinh, trông lại xinh xắn dễ thương nên ngay lập tức thu hút sự chú ý của người bán hàng. Người bán hàng ngập ngừng đưa thứ Mộ Thiện cần mua cho cô. Cô đếm tiền trong túi, phát hiện còn thiếu hai đồng. Kể từ sau vụ đó, bố mẹ hạn chế cho cô tiền tiêu vặt.
Mộ Thiện cầm tập tiền lẻ đứng im lặng, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng. Người bán hàng trẻ tuổi động lòng thương, nói nhỏ với cô: "Được rồi, em cầm đi."
"Cám ơn chị..." Mộ Thiện cầm đồ, cúi gập người chào cô bán hàng.
Sau đó cô quay người chạy thục mạng.
Cả ngày hôm đó, Mộ Thiện liên tục thò tay vào túi quần, bóp thứ vừa mua về, toàn thân cô đổ đầy mồ hôi hột.
Dù thế nào, Mộ Thiện cũng không dám thử ở trường học. Tâm trạng cô bồn chồn bất an nên cảm thấy mỗi phút mỗi giây trôi qua rất chậm. Mãi mới đến buổi chiều tan học, bà Mộ như thường lệ đến trường đón cô, hai mẹ con người trước kẻ sau đi bộ về nhà. Bà Mộ vẫn lạnh lùng như cũ, thỉnh thoảng đay nghiến cô một câu, Mộ Thiện im lặng từ đầu đến cuối.
Về đến nhà, cô nói hơi đau bụng, lập tức đi vào nhà vệ sinh khóa trái cửa.
Vài phút sau, nhìn hai vạch hồng trên que thử thai, Mộ Thiện cảm thấy cả thế giới sụp đổ.
Trước khi chuyển trường, cô và Trần Bắc Nghiêu còn vụng trộm đôi lần. Nhưng lần nào anh cũng dùng bao, ngoại trừ lần đầu tiên...
Mộ Thiện tựa vào cửa nhà vệ sinh, sắc mặt trắng bệch. Cô nhếch mép cười, nụ cười ẩn hiện khoái cảm tự làm tự chịu.
Ông trời trừng phạt cô, cô phải làm thế nào bây giờ?
Mộ Thiện không biết làm thế nào. Hơn nữa ở độ tuổi của cô, có một số việc cô không thể tự mình quyết định.
Mộ Thiện vài ngày liên tiếp cứ ăn sáng xong là nôn ọe, mỗi lúc một dữ dội hơn. Bà Mộ cuối cùng cũng phát giác ra điều bất thường.
"Con mau nói cho mẹ biết, có phải....có phải con và thằng súc sinh đó đã làm chuyện đồi bại?"
Ông Mộ gấp rút ngồi xe đến nhà cô ruột Mộ Thiện ngay trong đêm hôm đó. Vừa nhìn thấy Mộ Thiện, ông liền cho cô một bạt tai, mạnh đến mức khiến cô va đầu vào tường. Mộ Thiện lơ mơ nghĩ, sao có thể gọi là chuyện đồi bại? Anh ấy đâu phải là súc sinh? Là cô cam tâm tình nguyện cơ mà.
Mộ Thiện lập tức bị nhốt vào phòng.
Ông Mộ trầm mặc ngồi ở phòng khách hút thuốc, bà Mộ không ngừng than khóc với cô ruột Mộ Thiện, kể lể bà nuôi con vất vả thế nào, vậy mà con gái bà phụ lòng mong đợi của tất cả mọi người ở thời điểm then chốt nhất.
Mộ Thiện bó gối ngồi dưới đất, nghe tiếng rên rỉ không ngừng của mẹ cô, trong khi cô không rơi một giọt nước mắt.
Cô nghĩ, thật ra chẳng cần thi đại học, làm một người phụ nữ bình thường sống cùng Trần Bắc Nghiêu, cô cũng rất mãn nguyện.
Nhưng cô biết, cô và anh không có tương lai.
Một tuần sau, Mộ Thiện mới được thả ra. Nhưng bố mẹ không cho cô đi học, mà vào một ngày trời vẫn còn chưa sáng, cô cùng bố mẹ ngồi xe buýt đi tới một vùng quê nào đó.
Trên suốt chặng đường đi, bố mẹ Mộ Thiện vô cùng căng thẳng, không ngừng ngó trước ngó sau, xem có ai nhận ra bọn họ. Mộ Thiện đột nhiên cảm thấy, trong mắt người cha uy nghiêm và người mẹ nhân từ của cô, sự tồn tại của cô khá là buồn cười. Bọn họ quá kỳ vọng vào cô, quá "mong con hóa rồng", quá coi trọng thể diện. Nơi này là một huyện khác, còn là vùng thôn quê, làm gì có ai quen biết gia đình cô.
Kể từ khi biết mình có thai, Mộ Thiện luôn trầm mặc lãnh đạm. Ngay cả lúc đứng trước trạm y tế nhỏ, cô vẫn không tỏ thái độ bất thường.
Cho đến lúc cô nằm trên bàn mổ.
Giường rất cứng, rất lạnh.
Nhìn lên trần nhà trạm y tế một màu trắng toát, Mộ Thiện đột nhiên cảm thấy xung quanh là khu rừng nguyên thủy mênh mông, còn cô là một xác chết, không có sinh khí, không có niềm hy vọng.
Trong lòng cô bỗng đau đớn vô ngần.
Khi mở mắt nhìn thấy cái kìm sắt thô ráp tiến sát thân thể, một nỗi sợ hãi chưa từng có bao trùm cả người cô.
"Con không muốn...con không làm đâu..." Mộ Thiện lẩm bẩm. Nhưng bác sỹ đời nào dừng lại, thậm chí còn đút đầu kìm sâu hơn.
Mộ Thiện đau đến mức toàn thân tê liệt, cô hét lớn: "Con không làm nữa! Con sẽ sinh con! Con sẽ sinh em bé của con!"
Sắc mặt bà Mộ lập tức thay đổi: "Con nói gì vậy? Con đang nói gì hả? Con không cần tương lai, không cần bố mẹ nữa hay sao?"
"Không! Không! Con cần Trần Bắc Nghiêu! Con cần Trần Bắc Nghiêu!" Vừa thốt ra tên của anh, Mộ Thiện chợt thấy một niềm hy vọng mù quáng. Cô lập tức ngồi dậy, làm bà Mộ và hai cô y tá trở tay không kịp.
Mộ Thiện nhảy khỏi giường, cô mất đà ngã xuống đất, lộn vài vòng, vừa bẩn vừa thảm hại. Bác sỹ tức giận gắt lên: "Giữ chặt người con bé cho tôi."
Mộ Thiện bị hai cô y tá bắt về giường, cùng bà Mộ đè người, không cho cô động đậy.
"Con còn không câm miệng! Đừng làm mất mặt bố mẹ!" Tiếng ông Mộ từ phòng ngoài vọng vào: "Con cứ chống mắt chờ xem, bố sẽ cho thằng khốn nạn đó một trận."
Mộ Thiện sững sờ.
Nhân cơ hội cô không phản kháng, bác sỹ thọc đầu kìm vào thân dưới Mộ Thiện, làm cô đau đến mức cuộn người. Cô cảm thấy cái kìm đó, giống một con quái vật, đang từ từ nuốt trọn sinh mạng của cô.
Từ lúc chuyển trường, Mộ Thiện không rơi một giọt nước mắt. Kể cả lúc âm thầm ra đi mà không một lời từ biệt Trần Bắc Nghiêu, cô cũng không khóc. Bố mẹ ngày ngày đay nghiến, cô cũng không khóc. Ở môi trường xa lạ, xung quanh toàn tin đồn và phỏng đoán trong khi bên cạnh không một người có thể tâm tình, cô cũng không khóc.
Thế nhưng bây giờ, Mộ Thiện nằm ở đây, bị một người phụ nữ xa lạ lạnh lùng xóa bỏ nguồn gốc của tội nghiệt, cô đột nhiên khóc nức nở, đến mức thở không ra hơi.
"Mẹ! Con cầu xin mẹ, xin mẹ hãy bảo họ dừng lại! Con không làm nữa, con đau quá, đau quá..."
Nữ bác sỹ tỏ ra bực mình, gắt lên: "Giữ chặt người con bé! Lát nữa tôi còn bệnh nhân khác."
Mộ Thiện bị giữ chặt chân tay, đôi mắt cô trợn trừng, bụng đau không chịu nổi. Cô cảm thấy cô giống một con cá giãy chết trong lưới của người đánh cá.
"Không! Dừng lại! Con đau quá! Con đau quá! Anh Bắc Nghiêu...Anh Bắc Nghiêu...Em đau quá..." Mộ Thiện kêu gào thảm thiết.
Nhưng không một ai bận tâm đến nỗi đau của cô, bà Mộ đang bận khóc, ông Mộ đang bận càu nhàu, còn nữ bác sỹ nhếch miệng cười nhạt, tay vẫn không ngừng chuyển động.
Vào thời khắc đau đến mức toàn thân tê liệt, Mộ Thiện đột nhiên im bặt.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cô, nhưng cô đã nhắm nghiền hai mắt.
Bởi vì Mộ Thiện nghe thấy.
Cô rõ ràng nghe thấy một thanh âm khản đặc mà ngân vang, thanh âm như một ngón sóng dâng cao, có thể dời núi lấp biển, không người nào có thể ngăn cản, không ai có thể miệt thị.
Thanh âm đó xuyên qua thân thể gầy guộc của cô, vượt qua tường nhà, thanh âm đó giống con chim bồ câu sải cánh trên bầu trời, bay đi rất xa.
Thanh âm đó truyền đến quê nhà của cô, truyền đến ngôi nhà gỗ nhỏ trên sườn đồi, đến tai cậu thiếu niên tuấn tú hay mặc áo sơ mi trắng.
Thanh âm đó là tình yêu chứa đầy trong trái tim mười bảy tuổi của cô, là tiếng kêu khóc cuối cùng của cô ở tuổi thanh xuân.
Anh Bắc Nghiêu, anh Bắc Nghiêu! Em đau quá, em đau quá.
Anh Bắc Nghiêu, em ở đây sống không bằng chết, em đang rơi xuống địa ngục. Còn anh ở đâu? Anh đang ở đâu?
Tám năm sau.
Chiếc xe BMW màu đen lặng lẽ chuyển bánh dưới hàng cây, Trần Bắc Nghiêu mặc comple chỉnh tề ngồi ở hàng ghế sau. Anh cúi đầu lật giở quyển sách trên tay.
Châu Á Trạch ngồi ở vị trí tài xế đang bật một đĩa nhạc. Liếc qua gương chiếu hậu thấy bộ dạng chuyên tâm của Trần Bắc Nghiêu, anh ta không nhịn được cười cười: "Không ngờ anh thích tác giả truyện tranh Nhật Bản này. Nghe nói có buổi ký tặng cuốn tự truyện của chị ta là anh bay sang Hongkong ngay."
Trần Bắc Nghiêu đóng quyển sách, mỉm cười: "Chú cho rằng tôi thích xem truyện tranh thiếu nữ sao?" (shoujo manga)
Châu Á Trạch không hiểu ý, anh ta đang định mở miệng hỏi, điện thoại di động bỗng đổ chuông.
Sau khi cúp điện thoại, Châu Á Trạch cười ngoác miệng: "Từ Viễn Đạt là đồ ăn hại, nhưng cô hắn là đại biểu hội đồng nhân dân của tỉnh. Đợt trước chúng ta thầu được miếng đất ngon cũng là nhờ mối quan hệ của hắn, lần này chúng ta không thể không giúp hắn."
Trần Bắc Nghiêu nói lãnh đạm: "Tùy chú."
Xe ô tô dừng ở ngoài cổng nhà máy, Châu Á Trạch dẫn vệ sỹ đi giải quyết vụ lộn xộn. Trần Bắc Nghiêu châm một điếu thuốc, nhắm mắt trầm tư.
Trong xe đang mở album mới nhất của Lương Tịnh Như, giọng hát trong trẻo đầy từ tính của nữ ca sỹ vang lên bên tai Trần Bắc Nghiêu. Nhưng lời ca quá ai oán, Trần Bắc Nghiêu nghe vài câu là không có hứng thú.
Châu Á Trạch giải quyết công việc, từ trước đến nay anh đều yên tâm, lần này cũng không ngoại lệ.
Trần Bắc Nghiêu quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Bên ngoài cửa kính màu xanh thẫm, mọi chuyện xảy ra trong nhà máy như ở một thế giới khác.
Sau đó, anh đột ngột nhìn thấy cô đứng giữa đám công nhân lố nhố.
Cô mặc bộ váy công sở màu đen bó sát người, gương mặt trang điểm tinh tế, thần sắc xa cách. Trông cô giống như bất kỳ cô gái văn phòng khác ở thành phố này, nhưng lại có một vẻ cao ngạo khó tiếp cận.
Trần Bắc Nghiêu trầm mặc.
Anh ngắm cô hồi lâu. Mãi đến khi Châu Á Trạch lên xe, kinh ngạc vỗ vai anh, anh mới phát hiện khóe mắt mình ươn ướt.
Trần Bắc Nghiêu cầm tay nắm cửa xe, nhưng cuối cùng anh bất động, chỉ nhìn cô từ xa mà không xuống xe.
Bên tai là giọng ca bi thương của nữ ca sỹ, lặp đi lặp lại câu hát.
"Nhớ nhung là nỗi đau biết thở, trốn ở mọi ngõ ngách trong thân thể và linh hồn tôi.
Bài ca em thích cũng biết đau, đọc thư em cũng đau, đến trầm mặc cũng đau..."
Em yêu, em yêu.
Thiện Thiện yêu dấu của tôi.
Trên đời này có người yêu nông cạn, có người yêu sâu đậm;
Có người yêu ngắn ngủi, có người yêu cả đời.
Có người yêu dung mạo đẹp đẽ như hoa, có người yêu tâm hồn tự do và sự thánh thiện.
Còn người phụ nữ duy nhất tôi yêu trong cuộc đời này, hóa ra em đang ở đây.
Trong ảo giác chập chờn của tôi, trong trái tim lạnh lẽo, trong những giọt nước mắt lâu này không xuất hiện của tôi.
Em như một thiên thần, cuối cùng cũng bay đến thế giới tàn khốc không tình người của tôi.