Q.2 - Chương 25: Chó gấu vẫn là anh hùng


Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn
Chó gấu: người nhát gan vô dụng
Mồ hôi trên trán Cung Quý Dương vừa được lau đi lại tiếp tục rơi xuống, một người luôn thích nhếch môi nở nụ cười quỷ dị bây giờ đã là một người hoàn toàn khác hẳn.

Tử Tranh, chúng ta…..Qua bên kia!
Anh gian nan nâng tay lên, chỉ vào một thiết bị trò chơi ở cách đó không xa mà nói.

Không, học trưởng Cung, thôi đi, không cần đâu, anh đã như vậy nếu tiếp tục sẽ rất nguy hiểm!

Sầm Tử Tranh liều mạng lắc đầu, không biết vì sao, sau khi nhìn thấy bộ dạng này của Cung Quý Dương, trong lòng đau muốn chết.

Quý Dương, cậu sẽ không muốn ở đây mà chết sớm đấy chứ, nhìn vẻ mặt của cậu không ổn chút nào!
Lăng Thiếu Đường cũng bị sắc mặt của Cung Quý Dương dọa cho sợ.

Thật là kỳ lạ, từ nhỏ mình và Cung Quý Dương đã cùng nhau ở nơi huấn luyện đặc biệt, theo lý thuyết thì trình độ mạo hiểm của trò chơi này kém xa so với huấn luyện, làm sao có thể trở thành như vậy chứ?
Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Này, Cung Quý Dương, cậu còn có thể kiên trì không? Đưa cậu trở về nha!
Lãnh Thiên Dục ở một bên lời ý mà ý nhiều, trong giọng nói lạnh lùng có sự quan tâm đối với bạn thân.
Cung Quý Dương cố gắng mà khoát tay áo, chuyện mất mặt lần này thật sự là lần đầu tiên mình gặp phải, nếu đã như vậy, anh cũng không sợ mất mặt thêm nữa.

Không được, mình muốn chơi hết tất cả các trò chơi này!

Sầm Tử Tranh vừa nghe, lập tức đứng dậy, tâm tình vô cùng kích động nói:
Cung Quý Dương, anh đang cậy mạnh để chứng minh anh có bao nhiêu dũng cảm hả? Tôi nói cho anh biết, anh rất ngu xuẩn, không phải dũng cảm, anh càng làm như vậy tôi càng thêm chán ghét anh!

Nói xong, cô quay người, chạy đi…..
Cô không thể không làm như vậy, bởi vì nếu cô không rời đi, nước mắt nhất định sẽ không nhịn được mà rơi xuống, lòng thật đau, nhìn bộ dạng cố chấp của Cung Quý Dương, lòng của cô sẽ lại càng thêm đau!
Cô thật sự đáng để người đàn ông đó đến nơi đó sao, rõ ràng là khó chịu muốn chết, nhưng lại không ngừng kiên trì?

Tử Tranh……

Cung Quý Dương gọi Sầm Tử Tranh, chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhìn cô càng ngày càng xa, trên người không còn chút hơi sức nào.

Thiên Dục, giúp mình tìm cô ấy về có được không?
Lần đầu tiên anh ăn nói khép nép mà mở miệng nhờ vả.
Lãnh Thiên Dục sau khi nghe vậy, đột nhiên cau mày, ngay sau đó, bàn tay to lớn của anh đưa ra, xách Cung Quý Dương lên…

Thiên Dục…….
Sắc mặt Lăng Thiếu Đường và Hoàng Phủ Ngạn Tước đều cả kinh, cùng lúc kêu lên.

Cung Quý Dương, cậu xem bộ dạng của cậu bây giờ là cái gì rồi hả? Chỉ vì một người phụ nữ mà cũng không cần đến mạng sống của mình sao? Nếu cô ta thực sự yêu cậu hà tất gì phải để cậu biến thành cái dạng này hả, cậu tỉnh lại ngay cho mình!
Âm thanh gào thét của Lãnh Thiên Dục nổ tung ngay bên tai Cung Quý Dương, lập tức dùng một tay ném Cung Quý Dương trên mặt đất.

Thiên Dục, thôi đi, xem ra Cung Quý Dương thật sự động lòng rồi!
Hoàng Phủ Ngạn Tước vội vàng bước lên nâng Cung Quý Dương dậy, nhẹ giọng nói.
Lăng Thiếu Đường bước lên phía trước, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, đưa nước khoáng cầm trong tay cho Cung Quý Dương rồi nói:

Thật sự là không nghĩ ra, chúng mình đến đây là để cổ vũ cậu tham gia F1, lại thấy được một màn như vậy, Quý Dương, mình hiểu rõ tính cách của cậu, đã không có được, lại càng muốn đạt được!

Cung Quý Dương không nói tiếng nào, vừa rồi bị một cú ném của Lãnh Thiên Dục, ngược lại anh cảm thấy tỉnh táo hơn, chỉ thấy anh xoay nắp bình nước khoáng, ngửa đầu đổ cả bình nước lên đầu.
Nước lạnh chảy xuống dọc theo mái tóc đen nhánh của anh, phác họa lại khuôn mặt anh tuấn của anh, sau đó, anh tiêu sái vẫy vẫy tóc, nước bắn ra bốn phía……
Một động tác lưu loát, tiện tay chuẩn xác ném chiếc bình rỗng vào thùng rác đối diện!

Ba người các cậu nghe cho rõ đây!
truyện mới nhất chỉ có tại Doc Truyen. o. r. g
Cung Quý Dương đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn những thiết bị trò chơi đang chuyển động, lòng đầy căm phẫn mà thề:

Nhất định Cung Quý Dương mình sau này sẽ tự tay mình xây dựng tất cả công viên trò chơi trên thế giới, tất cả thiết bị trò chơi bên trong sẽ do tự tay mình thiết kế, nhất định mình sẽ thiết kế ra trò chơi vô cùng mạo hiểm và kích thích nhất!

Lời lẽ không thể thiếu khí thế!

Điên rồi……
Lăng Thiếu Đường nhướng mày nhìn Cung Quý Dương, giữa đôi mắt thâm thúy lộ ra vẻ tiếc hận với tuổi xuân!

Quý Dương, cậu có vấn đề gì không thế?

Hoảng Phủ Ngạn Tước khẩn trương tiến lên, vươn tay sờ sờ trán Cung Quý Dương.
Lời nói của đứa nhỏ này khiến anh cảm thấy giật mình, nếu là ông cụ Cung nghe được câu này, nhất định sẽ tức đến sùi bọt mép, Cung thị tài phiệt tiếng tăm lẫy lừng vậy mà mở công viên trò chơi, chẳng phải là sẽ bị giới thương nhân cười đến rụng răng.
Cung Quý Dương đẩy tay Hoàng Phủ Ngạn Tước ra, kiên định nói:
Mình không có nói đùa, công viên trò chơi mình muốn xây, Sầm Tử Tranh mình cũng muốn có, hai lần cô ấy chạy mất khỏi mình đều ở công viên trò chơi, lần sau, mình tuyệt đối sẽ không để cô ấy có thêm cơ hội!


Sao phải khổ như vậy chứ, cậu nên nhớ phạm vi kinh doanh của Cung thị, hơn nữa bây giờ cậu cũng chưa kế thừa Cung thị!
Lăng Thiếu Đường nhắc nhở anh.
Cung Quý Dương sau khi nghe vậy, có chút đăm chiêu nói:
Mau giúp mình suy nghĩ lại, làm sao mới có thể giải quyết vấn đề này?


Tứ đại tài phiệt sẽ không kinh doanh hạng mục này, dù sao cũng chỉ là lợi nhuận nhỏ mà thôi, chẳng qua giải quyết vấn đề này cũng rất dễ dàng!
Lãnh Thiên Dục nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Giải quyết như thế nào?
Hai mắt Cung Quý Dương sáng lên, vội vàng hỏi lại Lãnh Thiên Dục.
Lãnh Thiên Dục thầm than một tiếng, xem ra người bạn thân này đã rơi vào hố sâu, thật sự anh chưa từng thấy qua Cung Quý Dương để ý người phụ nữ nào như vậy.

Cách làm rất đơn giản, lấy danh nghĩa cá nhân tiến hành thu mua và xây dựng công viên trò chơi!
Lãnh Thiên Dục nhàn nhạt nói.

Bingo! Cứ như vậy mà làm!
Cung Quý Dương đắc ý vỗ vỗ vai Lãnh Thiên Dục, khôi phục lại vẻ tự tin bất cần đời, ngay lập tức dường như anh nhớ ra cái gì, nhìn nhìn Lãnh Thiên Dục, nghi hoặc hỏi:
Oa, có phải vừa nãy cậu mới quật ngã mình không?

Lãnh Thiên Dục chợt nhíu mày:
Nào có?


Không có sao?
Cung Quý Dương đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nhưng hoàn toàn không nghĩ ra, anh lại quay về hướng hai người kia hỏi:
Tại sao mình lại nhớ vừa rồi cậu ta quật ngã mình?


Có sao, chúng mình không nhớ rõ!
Hai người cùng lúc nói ra.

Thật sự là rất kỳ quái, tại sao sau lưng mình lại đau đau?
Cung Quý Dương vừa đi vừa nghi hoặc, sau lưng là đám bạn tốt nở nụ cười giả tạo….
Đám người Cung Quý Dương vừa cười nói vừa đi đến chỗ đậu xe, khi đi qua một chủ đề rừng rậm, từ ngôi nhà gỗ cách đó không xa mơ hồ truyền đến âm thanh của phụ nữ, âm thanh không hề chói tai, rầu rĩ như giọng mũi, giống như người bị bịt miệng.
Cung Quý Dương đi tuốt ở đằng trước đột nhiên dừng bước, mà Hoàng Phủ Ngạn Tước đi theo phía sau không kịp phản ứng, không đầu không đuôi mà đâm thẳng vào người Cung Quý Dương……

Ưm……
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhỏ giọng hô lên:
Quý Dương, làm cái gì đó, đi đứng cho đàng hoàng chứ…….


Xuỵt!
Cung Quý Dương làm ra động tác im lặng, lập tức đưa mắt nhìn sang ngôi nhà gỗ cách đó không xa.
Ba người cùng lúc dừng hít thở, cùng lúc cũng nghe được âm thanh vùng vẫy nghẹn ngào của phụ nữ.

Là Tử Tranh!

Cung Quý Dương nghe xong lập tức chạy đi, trong nháy mắt nhất thời cả kinh, ngay sau đó liền chạy đến ngôi nhà gỗ kia……
Ba người bọn Lăng Thiếu Đường cũng nhao nhao chạy tới, bởi vì nơi này cách xa chủ đề của khu giải trí, bởi vậy vô cùng hẻo lánh, gần như các du khách sẽ không đi đến nơi này, cho nên khi nơi này xảy ra chuyện gì thì người ngoài sẽ không biết.

Cậu nói xem chúng ta có nên chạy qua đó giúp không?
Hoàng Phủ Ngạn Tước lười biếng nhưng toàn thân vẫn toát lên khí chất tao nhã.

Muốn để cho cậu ta làm chó gấu thì đi hỗ trợ!
Lãnh Thiên Dục tà tà dựa cơ thể lên thân cây, hai cánh tay cũng nhàn nhã khoanh lại, lạnh nhạt nói.
Lăng Thiếu Đường cũng gật gật đầu đồng ý, anh lại đem thân thể to lớn dựa vào người Lãnh Thiên Dục, miệng vẫn ngậm một cây cỏ khô, cuồng ngạo khó mà kiềm chế được nói:

Vận nên để cho cậu ta làm anh hùng đi, mình muốn để cho vị tiểu học muội Tử Tranh kia cảm động đến mức khóc lóc nức nở!

☆☆☆☆☆☆☆☆
Bên trong ngôi nhà gỗ bỏ hoang, Sầm Tử Tranh đã bị chói chặt vào một thân cây to trên xà nhà, không thể động đậy, mà miệng cũng bị một vật chặn lại, chỉ có thể dùng đôi mắt kinh hãi mà nhìn năm tên đàn ông cao lớn trước mắt này.
Cô không thể nghĩ đến bản thân mình có thể gặp phải sắc lang ở nơi này, vừa rồi tâm tình của cô rất tệ, liền đi đến khu chủ đề rừng rậm này, ai ngờ lại bị mấy người mặt gian xảo kéo đến nơi này.
Nhìn vẻ mặt bọn họ thay đổi, Sầm Tử Tranh cũng hiểu rõ bản thân mình sắp gặp phải số phận, nhưng mà……cô không cam lòng, bản thân mình lại bị hủy hoại trong tay mấy tên đàn ông ghê tởm này không bằng để cho mình tự tìm đến cái chết còn hơn.

Đại ca, cô bé này rất là đúng giờ này, ngươi xem dáng người này đúng là thèm muốn chết mà!
Một người đàn ông mặc bộ đồ màu đỏ trên mặt là nụ cười quỷ dị, hai bàn tay háo sắc cũng tham lam vuốt ve thân thể của cô.
Dạ dày Sầm Tử Tranh cảm thấy vô cùng ghê tởm, cô liều mạng vùng vẫy, muốn né tránh bàn tay háo sắc này.

Tiểu muội muội, chỉ cần em đồng ý ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi, nhất định chúng tôi sẽ dịu dàng, nếu không, người chịu thiệt chính là em đó!

Dẫn đầu là tên đại ca, bàn tay to lớn thô lỗ vuốt ve gò má non mềm của cô, dục niệm trong mắt dường như đã xuất hiện.

Ưm…..ưm…….

Sầm Tử Tranh liều mạng lắc đầu, nếu như có thể, thật sự là cô muốn ngay lập tức cắn đứt bàn tay háo sắc đó, bàn tay của hắn chạm vào khiến cô nhíu chặt lông mày, một trận buồn nôn lại càng thêm mãnh liệt trào lên.

Ai da, cô bé này vẫn rất bướng bỉnh nha, chỉ là, em càng như vậy, đại ca đây lại càng thích!

Dẫn đầu là tên đại ca đang say đắm nhìn bộ dạng vùng vẫy của Sầm Tử Tranh, bàn tay háo sắc bắt đầu thô lỗ vuốt ve những đường cong lung linh của cô……

Đại ca, lát nữa cũng cho mấy anh em sảng khoái một chút đi, cô bé này vừa nhìn thấy liền biết là hàng ngon rồi!
Một tên thủ hạ trong đó dường như chảy nước miếng mà nói.

Đó là đương nhiên, thứ tốt sẽ chia sẻ cho anh em rồi!
Tên đại ca dẫn đầu nói, một bên bắt đầu đến gần Sầm Tử Tranh.
Sầm Tử Tranh hoảng sợ nhìn đám người này, đầu óc sớm đã trống rỗng, cô đột nhiên nhắm mắt lại, cũng không chú ý thấy có một bóng dáng to lớn hiện ra…….Cung Quý Dương!
Không biết vì sao, vào giờ phút này người mà cô nghĩ đến lại là người đàn ông tà mị kia, suốt ngày cứ quấn lấy mình, không có lúc nào là không xuất hiện bên cạnh mình, nhưng…….vì sao bây giờ anh lại không xuất hiện?
Cung Quý Dương!
Cuối cùng là anh đang ở nơi nào?
Trong lòng Sầm Tử Tranh điên cuồng gào to, khi cô nghe thấy tiếng quần áo mình bị xé nát, một trận tuyệt vọng giống như hồng thủy nhấn chìm bản thân mình……

Mỹ nhân nhỏ bé, không phải sợ, anh sẽ dịu dàng một chút…..
Tên đại ca dẫn đầu cười ác độc, bàn tay háo sắc hướng về phía Sầm Tử Tranh……
Nhưng mà đúng vào lúc này…..

Bộ dạng xấu xí như thế này không cần phải xuất hiện để dọa người, để làm chi vậy, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga sao?
Một giọng nói lười biếng vang lên, khiến cho mọi người trong căn nhà gỗ kinh ngạc.
Sầm Tử Tranh sau khi nghe thấy âm thanh quen thuộc, đột nhiên mở to hai mắt, khi cô nghiêng đầu nhìn Cung Quý Dương ở cửa, trên mặt lộ ra vẻ mặt vừa vui mừng vừa lo sợ.
Là anh! Đúng là anh! Chẳng lẽ thật sự là anh nghe được tiếng kêu từ đáy lòng mình sao?

Mày, mày vào đây bằng cách nào?

Tên đại ca dẫn đầu nhìn thấy Cung Quý Dương giống như nhìn thấy quỷ, vừa rồi mình đã khóa nơi này cẩn thận rồi mà, hơn nữa hắn cũng không hề phát hiện ra?
Cung Quý Dương giơ khóa sắt trong tay ra, sau đó ném về phía trước mặt hắn, môi mỏng dương lên nụ cười châm chọc:
Muốn ngăn tao bằng cái ổ khóa rách này sao? Quả thực là vô cùng buồn cười!


Bớt sàm ngôn đi, khi chưa ai phát hiện ra thì mày cút đi cho bố, nếu không tao sẽ không khách khí với mày đâu!
Tên đại ca dẫn đầu hung thần ác sát nói.

Chậc chậc……
Cung Quý Dương lắc đầu ra vẻ tiếc hận nói:
Thật sự là rất đáng tiếc nha, mỹ nhân này bản thiếu gia cũng thấy vừa mắt, làm sao bây giờ? Hơn nữa, vị mỹ nhân nhỏ bé này vừa mới lắc đầu không cần, mày còn muốn làm Bá Vương ngạnh thượng cung sao? Thật sự là mặt mũi của mày……mất hết rồi!

Bá Vương ngạnh thượng cung: kẻ thô bạo, vô cùng ngang ngược.

Đại ca, nó dám nói bộ dạng của đại ca xấu xí kìa!
Có một tên to khỏe trong đám nối gót tên đại ca.

Cái gì, cái tên chết tiệt kia…..
Tên đại ca vừa nghe, nhất thời tức giận, khua tay nói:
Các anh em, xông lên cho tao, giáo huấn cái tên chết tiệt không biết sống chết này cho tao!

Ngay sau đó, bốn tên to khỏe cùng bổ nhào về phía Cung Quý dương…..
Không!
Sầm Tử Tranh nhất thời mở to hai mắt, cô liều mạng vùng vẫy, nhưng tiếc rằng không thể thoát ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn một mình Cung Quý Dương đối phó với bốn tên to khỏe này!
Nhưng mà, khi bốn to khỏe muốn tiến lên bắt lấy Cung Quý Dương rồi dần cho một trận, lại thấy anh không một chút lo lắng mà đưa tay lên…..

Này, chờ một chút!

Bốn tên to khỏe đột nhiên cả kinh, nhưng theo bản năng lại đứng im bặt, rõ ràng đầu óc cũng đã chấn động một phen…..
Đây là tên quái nhân nào thế? Tại sao trong lúc mấu chốt lại có thể kêu dừng lại?
Cung Quý Dương ở một bên cười quyến rũ đi về phía trước, hỏi tên đại ca to khỏe kia:
Vì cái gì mà mày muốn đánh tao?

Một câu hỏi càng khiến tên đại ca sững sờ, vẻ mặt trông như bị nghẹn một quả trứng, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Cung Quý Dương sau khi nhìn thấy bộ dạng á khẩu không trả lời được của hắn ta, môi mỏng khẽ giương lên nụ cười, sau đó anh gần sát lại nói nhỏ:
Thật sự mày không nói tao cũng biết rõ, mày cảm thấy tao mà ăn ngay nói thật thì sẽ làm tổn thương đến lòng tự tôn của mày thôi, chỉ là bộ dạng của mày quá xấu xí nha, không tin, hai ta thử xem……

Nói xong, anh lại từ phía sau ôm lấy lưng tên đại ca kia, sau đó đặt đầu của mình lên vai hắn, rồi đưa ánh mắt nhìn lên người bốn tên thủ hạ, hỏi:
Tụi mày nói xem, tao và hắn thì người nào giống soái ca hơn?

Bốn tên to khỏe đưa mắt nhìn nhau, bọn họ hoàn bị cái tên chết tiệt này làm cho mơ hồ, trong đó có một tên to khỏe lớn tiếng reo lên:
Đương nhiên là đại ca tụi tao đẹp trai hơn rồi!


Không đúng, là có vẻ hơi đẹp trai thôi!
Một tên to khỏe ngu ngốc đáp lại.

Xem đi, thủ hạ của mày cũng đã nói như vậy, mày nên chết tâm đi, người đẹp đương nhiên là thích soái ca như tao đây, mày…… nên chờ đến kiếp sau đi!
Cung Quý Dương cố ý làm bộ như mị hoặc ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói.

A……
Hiển nhiên là tên đại ca dẫn đầu bị Cung Quý Dương kích thích muốn điên rồi, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng gặp qua một người đàn ông yêu mị và ghê tởm như thế này, lại có thể ôm lấy hắn rồi ghé vào tai hắn thì thầm, chết tiệt, chẳng lẽ anh ta lại coi hắn là một nữ nhân để chơi đùa, hơi quá đáng!
Chỉ thấy sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, sau đó liền vung một đấm đánh về phía Cung Quý Dương…..
Cung Quý Dương cười quái dị mà né đi một quyền này của hắn, ánh mắt đột nhiên sắc bén, rồi sau đó tung lên một quyền lưu loát đánh ngã tên đại ca dẫn đầu…….
Đương nhiên tên đại ca dẫn đầu này không dự đoán được cái tên tiểu tử trẻ tuổi này lại có thể xuất ra một quyền ngoan độc như vậy, sau khi sững sờ một phen, lập tức lớn tiếng quát lên:
Tụi mày đứng đó làm gì, còn không mau ra giáo huấn cái tên chết tiệt đó cho tao?

Bốn tên to khỏe gầm thét nhào lên…..sau đó bọn chúng dùng những chiêu đối với Cung Quý Dương như những trò trẻ con, chỉ thấy anh lắc mình, sau đó mượn lực, thuần thục đánh ngã mấy tên to khỏe nằm sõng soài trên mặt đất……
Ngay lúc này, bốn tên to khỏe nhao nhao nằm trên mặt đất là kêu la thảm thiết…..
Cung Quý Dương nhàn nhã vỗ vỗ tay, anh dường như mặt không đỏ không thở gấp, chỉ thấy anh mạnh mẽ duỗi tay ra, một tay túm lấy tên đại ca dẫn đầu đè lên tường, cổ tay dùng lực túm lấy cổ hắn, lập tức nhấc bổng hắn lên……
Tên đại ca dẫn đầu bị túm cổ mắt trợn ngước, ngay lúc này, toàn bộ sức lực đều không thể dùng được…..
Sầm Tử Tranh ở một bên nhìn thấy mà đau tim, nhất là bây giờ, cô chưa từng thấy Cung Quý Dương còn có một mặt tàn nhẫn như vậy, trong ấn tượng của cô, anh là một tên ăn chơi trác táng điển hình, làm sao lại có thân thủ như vậy chứ?
Đây là Cung Quý Dương chết dở sống dở vừa nãy sao?
Không nghĩ đến lúc Thư Tử Hạo muốn giáo huấn Cung Quý Dương, trong lòng không khỏi toát mồ hôi lạnh, dựa theo tình hình vừa rồi, may mà lúc ấy Cung Quý Dương không ra tay, nếu không một quyền đó có thể khiến Thư Tử Hạo sẽ tàn tật!
Mà tên đại ca dẫn đầu kia đã sớm sợ đến tái mặt, hắn không thể tưởng tượng nỗi cơ thể khổng lồ của hắn lại bị một tên trẻ tuổi này nhấc bổng lên, hơn nữa…..bàn tay to của anh đặt tại cổ hắn giống như một gọng sắt, khiến cho hô hấp của hắn càng ngày càng khó khăn……
Cung Quý Dương cười tít mắt mà cao giọng nói:
Nhân lúc tâm tình của tao còn tốt, ngoan ngoãn cút khỏi nơi này, nếu không…..tao sẽ cho mày xuống chơi cờ với Diêm Vương đó!

Giọng điệu của anh tuy thoải mái, nhưng lại khiến cho người nghe rét run…..
Nhìn những tên to khỏe gian nan gật đầu, Cung Quý Dương dùng một tay quăng hắn lên mặt đất, sau đó năm tên to khỏe nhanh chóng chạy khỏi nhà gỗ!

Tử Tranh, em không sao chứ?
Cung Quý Dương vừa thấy bọn hắn chạy đi, lập tức tiến lên cởi bỏ dây thừng, lập tức cởi áo sơmi của mình ra, che lại chỗ cổ áo bị xé ra của cô!

Học trưởng Cung…..
Sầm Tử Tranh cảm thấy dường như mình vừa trải qua một cơn ác mộng, khi âm thanh dịu dàng của Cung Quý Dương khẽ nói bên tai cô, cô không thể khống chế mà gắt gao ôm lấy anh!

Được rồi, tất cả đều đã qua, là anh không tốt, nếu không phải do anh nhất định kéo em đến công viên trò chơi, em cũng sẽ không bị kinh sợ, thật xin lỗi Tử Tranh, may mắn là em không xảy ra chuyện gì……

Cung Quý Dương không ngừng vỗ về cô đang run rẩy, trong giọng nói tràn ngập sự áy náy và khẩn trương.

Không, thật sự là do em sơ suất…..May mà anh đến kịp, nếu không em sẽ…..
Nước mắt Sầm Tử Tranh chảy xuống, trong lòng hiển nhiên là kinh sợ, âm thanh cũng nghẹn ngào nói không nên lời.

Tử Tranh, em yên tâm, bất luận là hiện tại hay tương lai, anh đều sẽ không để em bị uất ức, tất nhiên cũng sẽ không cho phép bất kì kẻ nào khi dễ em!
Cung Quý Dương kiên định nói.
truyện thấy hay các bạn sang Doc Truyen. o.r.g đọc nhé
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ.