Q.4 - Chương 4: Em có biết anh nhớ em nhiều lắm không?
-
Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ
- Ân Tầm
- 1383 chữ
- 2020-01-30 07:01:43
Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn
Sầm Tử Tranh không dám về nhà!
Bởi vì cô thật sự sợ vừa về đến nhà liền nhìn thấy cái tên yêu nghiệt kia!
Nhưng sau khi trải qua cả một ngày làm việc căng thẳng, cô vẫn không có ý định trở về nhà của mình, tối hôm qua giằng co cả đêm, rút cuộc cuối cùng đã làm cho Cung Quý Dương chạy sang phòng khách, hôm nay cô chỉ mong người đàn ông đó đừng lại xuất hiện trước mặt cô nữa, nếu không thật sự cô sẽ điên mất thôi!
Hi vọng anh ta chỉ nhất thời cao hứng, sẽ không phải thật sự muốn ở cùng một chỗ với mình!
Cô nghĩ như vậy, tay cầm chìa khóa hơi thoải mái một chút, cũng không còn cảm giác nặng nề như trước nữa!
Xoay chìa khóa, đang lúc cô định đẩy cửa, thì cửa đột nhiên bị người từ bên trong mở ra
Sầm Tử Tranh nhất thời sững người, lúc cô còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy trước mặt nhoáng một cái, ngay sau đó hai chân của mình đã rời khỏi mặt đất, cả người cô bị một đôi tay to lớn đột ngột nâng bổng lên cao
"A " Rút cuộc cô cũng tìm thấy giọng nói của mình, bởi vì cô nhìn thấy bản mặt tươi cười, tà ác của Cung Quý Dương!
Anh ta quả nhiên vẫn còn ở lỳ nơi đây!
"Thả tôi xuống!"
Sầm Tử Tranh ra sức đánh anh, cho đến khi nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của cô đã đỏ lên vì đánh, Cung Quý Dương mới vội thả cô xuống.
"Đánh anh như vậy, chỉ một mình em bị thương thôi!"
Anh đau lòng kéo bàn tay nhỏ bé của cô lại, ngón tay thon dài, dịu dàng xoa nắn cho cô, ngay sau đó, đôi môi mỏng, mọng nước mà khêu gợi liền nhẹ nhàng phủ lên cổ tay trắng muốt của cô.
"Anh " Sầm Tử Tranh cảm thấy tim đột nhiên rung lên một cái, lập tức rút tay của mình về: "Buông tôi ra!"
Toàn thân cô với bộ dạng cảnh giác, cả người như dựng gai giống như con nhím!
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Cung Quý Dương vẫn không thuyên giảm, anh cũng không ép buộc cô điều gì, chỉ nhún vai cười: "Được rồi, được rồi, em không cần căng thẳng như vậy!"
Sầm Tử Tranh nhìn anh, thế nhưng trang phục anh đang mặc lại bộ đồ ở nhà, cô quá choáng váng: "Anh rất rảnh rỗi có phải không? Anh sẽ không ngây thơ mà cho rằng, tôi đã đồng ý cho anh ở đây đó chứ?"
Anh ta hiện giờ là cái bộ dáng quỷ quái gì đây?
Cung Quý Dương nhíu mày cười nói: "Em là bà chủ của anh, cho nên anh ở đây là chuyện đương nhiên rồi!"
"Cung Quý Dương, anh anh thật đáng xấu hổ!"
Sầm Tử Tranh giơ cái túi trong tay lên, thật muốn nện vào đầu anh, nhưng nghĩ lại thấy xót xa cho cái túi của mình, vì vậy ném nó lên trên ghế sofa.
Cung Quý Dương sau khi nhìn thấy bộ dáng đáng yêu này của cô, ngược lại cười càng vui vẻ, anh tiến lên, kéo cánh tay cô, đi về phía phòng ngủ chính
"Này, anh làm gì vậy?" Sầm Tử Tranh thấy hành động này của anh, ra sức lùi người về phía sau.
"Em yêu, nhỏ giọng một chút, để cho người khác nghe thấy, lại tưởng rằng anh đang hãm hiếp em đó!" Cung Quý Dương quay đầu lại cười: "Đi vào xem một chút sẽ biết!"
Sầm Tử Tranh cắn chặt môi, cô dường như nhìn thấy vô số ác ma đang bay lượn lờ trước mặt
Khi cô bị Cung Quý Dương cưỡng chế kéo vào trong phòng ngủ, trước mặt một vùng sắc màu, thơm ngát rõ ràng đã khiến cho bị sốc hoàn toàn!
Chiếc giường vốn là của cô rõ ràng đã bị thay thế, chiếc giường lớn với trái tim màu đỏ lãng mạng, chiếm phần lớn diện tích của phòng ngủ, không chỉ có như thế, hoa Marguerite (hoa cúc dại) xinh đẹp giống như thiếu nữ mỉm cười, làm đẹp khắp căn phòng, rải rác đầy giường, tràn xuống cả tấm thảm dưới đất!
Sầm Tử Tranh kinh ngạc phải dùng tay che miệng lại hai mắt trợn to không nhìn ra là vui hay buồn!
"Thích không?"
Cung Quý Dương ôm cô từ phía sau, hơi thở ấm áp phả vào gáy cô, bày tỏ tình yêu tràn trề trong lòng mình.
Hơi thở vô cùng nóng từ phía sau, khiến cho Sầm Tử Tranh đột nhiên khôi phục thần trí, sau khi cố vùng vẫy nhưng không có chút hiệu quả nào thì lạnh giọng nói: "Xin lỗi, phương thức lãng mạn này của anh không hợp với tôi! Còn nữa, anh có tư cách gì mà đổi giường của tôi?"
Chết tiệt!
Anh ta trang trí lại căn phòng giống hệt như phòng tân hôn, chẳng lẽ anh ta làm tổn thương mình còn chưa đủ sâu sắc hay sao?
Cung Quý Dương nghiêng đầu nhìn bộ dáng xinh đẹp của Sầm Tử Tranh, bên môi phác ra nụ cười: "Bởi vì giường của em quá nhỏ, không đủ cho hai người chúng ta ngủ!"
"Ai muốn ngủ với anh "
Sầm Tử Tranh nghe xong nhất thời kích động, quay đầu một cái muốn tranh luận kịch liệt với Cung Quý Dương, ai dè, cứ như vậy ngược lại, càng kéo gần khoảng cách giữa môi Cung Quý Dương và mình hơn.
Khi cô ý thức được điều này định tháo chạy, thì bàn tay Cung Quý Dương đã đem cái ót của cô cố định lại
"Tranh......" Hôn, mang theo sức mạnh hủy diệt long trời lở đất cắn nuốt Sầm Tử Tranh, khiến cho cô không kịp né tránh, thân hình to lớn của anh phủ lên cơ thể bé nhỏ của cô, bao phủ cô hoàn toàn trong hơi thở của chính mình!
"Ưmh "
Sầm Tử Tranh không khó để cảm nhận được, nụ hôn cuồng dã mang theo sức mạnh với ý chí phá hủy của Cung Quý Dương, nhưng mà cô còn chưa kịp đẩy anh ra, cả người đã bị anh đẩy ngã xuống giường.
Trong nháy mắt, cơ thể cô cũng giống như một đóa hoa xinh đẹp, hòa tan vào trong biển hoa Marguerite, mái tóc thật dài như ngàn sợi tơ tình vấn vít gắt gao Cung Quý Dương.
"Không được "
Cô còn chưa kịp thở gấp, Cung Quý Dương đã lấn người xuống, bao phủ hoàn toàn người cô.
Anh ngậm chặt cánh môi mềm mại của cô, đôi môi đói khát như lữ khách khát khô đến tuyệt vọng tìm được nguồn, ra sức bú mút cái ngọt ngào của cô, giống như muốn đem cô hòa tan vào trong máu.
Điên cuồng kích tình, giống như châm lửa rừng, lan tràn khắp toàn thân anh.
Cơn kích tình giống như một loại sóng to thổi tới để dời núi lấp biển, trong nháy mắt đã chìm ngập cô…..
Cơ thể Sầm Tử Tranh bất giác run lên, lúc cô cho rằng mình sắp thỏa hiệp với nụ hôn của anh, thì một tia lý trí còn sót làm cô mở mắt ra, lại nhìn thấy được vẻ mặt thâm tình của Cung Quý Dương
Vào giờ phút này, anh giống như một con hắc báo nguy hiểm mà tao nhã, ngũ quan tuấn mỹ thêm một chút ngang ngược khiến cho người ta phải nín thở
Sau khi lưu luyến rời khỏi môi cô, anh chống trán mình lên trán cô, con ngươi ma mị mải miết nhìn cô, nóng bỏng như thiêu đốt, thì thầm than thở: "Tranh Tranh, em có biết anh nhớ em nhiều lắm không?"
Anh vừa nói, vừa cầm bàn tay nhỏ bé của Sầm Tử Tranh phủ lên nơi trái tim mình: "Nhiều năm như vậy, nơi này vẫn mãi đau……….."