Chương 131: Yêu tinh giá lâm: Quấy rối ở công ty (7)



Này


Ánh mắt nghiêm nghị của Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi giật giật, con rắn kia lẳng lặng an vị trên bàn tay to của hắn, mang theo bộ dáng muốn ăn thịt người.. ặc.

Lúc này Liên Kiều đi lên trước, nhìn thấy con rắn trong tay hắn, vội cướp lấy, sau đó đi tới chỗ Hoàng Phủ Ngưng, đột nhiên vung con rắn lên trước mặt cô ta.


A


Hoàng Phủ Ngưng sợ hãi tới mức liên tục kêu to, thậm chí không thèm để y xung quanh có ai hay cái gì không mà liên tục tìm chỗ trốn, khiến những người bên ngoài văn phòng tò mò nhìn vào bên trong.


Liên Kiều!
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô nghịch ngợm như vậy, vẫn nhịn không được nhẹ giọng quát:
Nghịch ngợm đủ rồi!


Liên Kiều đem con rắn giơ lên, cố ý phát ra một tiếng sợ hãi :
Ôi? Thì ra là một con rắn giả, thật giống, Hoàng Phủ Ngưng, thì ra cô sợ rắn, nó là một con rắn giả, không tin cô nhìn lại đi!


Nói xong, cô vẫn như khi nãy dùng sức cố ý đưa con rắn này qua bên Hoàng Phủ Ngưng.


A cút ngay!


Hoàng Phủ Ngưng bị dọa không nhẹ, cô ta vội vàng tránh sau lưng Hoàng Phủ Ngạn Tước, toàn thân run rẩy chỉ chỉ vào Liên Kiều nói:
Cô đúng là một người điên không ai muốn!



Hừ, cô vẫn còn sức lực đi mắng chửi người khác, tôi cứ dọa cô!
Liên Kiều nhặt con rắn lên, chạy tới phía Hoàng Phủ Ngưng.


Cút ngay, cút ngay, cút ngay!


Dường như Hoàng Phủ Ngưng muốn cuộc người thành một cục, nhất là lúc nhìn thấy con rắn trên tay Liên Kiều, càng hoảng sợ trừng lớn hai mắt, hai cánh tay còn điên cuồng khua khua .


Liên Kiều, nháo đủ!


Hoàng Phủ Ngạn Tước tiến lên dùng một tay giữ cô lại, sau đó đem con rắn trong tay cô vứt ra ngoài, khuôn mặt lộ vẻ không vui:
Em tại sao lại có thể nghịch ngợm như vậy?


Liên Kiều không phục nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, ngửa đầu nói:
Hừ, chỉ là một con rắn giả, đã bị dọa thành ra như vậy? Thật sự là buồn cười!


Hoàng Phủ Ngưng sớm đã sợ hãi đến toàn thân phát run, nói một câu cũng không lên lời, chỉ dùng đôi mắt thù hận mà trừng Liên Kiều.


Nha đầu, con rắn này là thế nào?
Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp bị Liên Kiều nháo cho đầu óc choáng váng, tại sao cô lại có thể có những độ vật kì quái đến bậc này?


Làm sao tôi biết được?
Liên Kiều nghiêng đầu, cà lơ phất phơ mà trả lời.

Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài:
Con rắn này không phải của em?



Làm sao có thể là của tôi? Ngay cả thấy cũng chưa thấy qua!


Liên Kiều giương khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất, đôi mắt màu tím như nhìn hắn tố cáo.

Hoàng Phủ Ngưng sau khi nghe vậy, giọng noi trở nên cực kỳ bén nhọn:
Cô cô nói dối! Con rắn này rõ ràng là cô vứt vào trong ngăn kéo của tôi!



Cô vu oan người khác, tôi cũng không phải nhà ảo thuật, làm sao có thể biến ra một con rắn bỏ vào trong ngăn kéo của cô?
Liên Kiều cũng không chút khách khí mà trừng cô ta, câu nói cũng hung hăng dọa người.


Không phải cô thì là ai? Từ sáng tới trưa cũng chỉ có mình cô trong phòng làm việc của tôi!
giọng nói của Hoàng Phủ Ngưng cũng cao hơn.


Hừ
Liên Kiều vẻ mặt khinh thường,
Cô ra khỏi căn phòng này không bao lâu tôi cũng đi khỏi, ai biết lúc tôi đi rồi còn có người khác vào không!


Hoàng Phủ Ngưng tức giận đến chân tay cũng phát run, bàn tay run run chỉ vào cô mà nói:
Cô nói dối, tôi cho cô biết, căn phòng này không có ai khác dám đi vào!



Hừ!


Liên Kiều nhìn cô ta, lập tức làm mặt quỷ nói:
Thì đó, cô cái người phụ nữ hung dữ này, ai dám không có việc để đến xem khuôn mặt tà ác của cô chứ, trốn còn không kịp nữa là!






Lồng ngực Hoàng Phủ Ngưng phập phồng hoàn toàn bị câu nói của Liên Kiều làm cho tức giận, cô ta sải bước tiến lên, hung tợn nói:
Cô miệng lưỡi trơn tru đúng không?


Nói xong, liền giơ lên tay lên , muốn hung hăng tát cho Liên Kiều một cái.


Tiểu Ngưng, đủ rồi!
Bàn tay kia vừa ,muốn hạ xuống đã bị Hoàng Phủ Ngạn Tước chặn lại.


Anh cả

Hoàng Phủ Ngưng bất mãn vì bị Hoàng Phủ Ngạn Tước ngăn cản, cô ta chỉ vào ngăn kéo của mình nói:
Người thực sự quá phận là người phụ nữ này! Anh còn che chở cô ta? Cô ta thật đáng sợ, vứt rắn ở chỗ này là chuyện nhỏ, thế nhưng cô ta đem ngăn kéo có khóa bảo mật của em phá hỏng!


Hoàng Phủ Ngạn Tước sau khi nghe thấy vậy, trong ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc, hắn một lần nữa đi đến trước bàn làm việc, đúng vậy, thì ra ngăn kéo này dùng mật mã cao cấp, hơn nữa loại khóa này là dùng công nghệ cao để bảo vệ, nếu người không biết mật mã mà đổi quá một lần, nó sẽ không để cho người trộm có cơ hội thứ hai mà lập tức phong tỏa khu vực được mã khóa bảo vệ.

Liên Kiều cũng tò mò đi lên phía trước, nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước sau đó lại nhìn Hoàng Phủ Ngưng,
Này, Hoàng Phủ Ngưng, cô cũng nói ngăn kéo này dùng mã khóa cao cấp bảo vệ, tôi lại không biết mật mã, làm sao có thể mở ngăn kéo rồi ném con rắn đó vào? Cô thật ngu ngốc!



Nói không chừng cô lại mèo mù vớ được chuột chết thì sao!
Hoàng Phủ Ngưng trăm phần trăm tin tưởng là cô gái trước mặt này gây ra.

Liên Kiều sau khi nghe vậy, hai tay nhỏ chống lấy cái eo:
Cô đang mắng tôi là hạt tiêu, hay là mắng chính cô là chuột chết hả?






Hoàng Phủ Ngưng hận không thể tiến lên hung hăng cho cô một tát, nể vì có anh cả bên cạnh, khiến cô ta không cách nào thực hiện được.


Hừ! Nói không chừng chính cô vứt con rắn đó vào, cố ý giá họa cho tôi, mật mã này cũng chỉ có mình cô biết, người khác làm sao biết?
Liên Kiều nhìn cô ta le lưỡi, hùng hổ nói.


Được rồi, hai người đủ rồi!
Hoàng Phủ Ngạn Tước mở miệng, âm thanh trầm thấp mang theo tia mệnh lệnh.

Hai người cũng không lên tiếng.


Tiểu Ngưng!


Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn em gái mình:
Chuyện này không cần nói nữa, không phải là việc lớn gì, cũng không có mất tư liệu mật nào, chỉ là một trò đùa dai mà thôi, Liên Kiều nói cũng không phải không có lý, cô ấy cũng không biết mật mã ngăn kéo, cho nên cũng không có khả năng vứt con rắn này vào, hết thảy chính là hiểu lầm mà thôi, dừng ở đây!


Hôm nay bốn giờ, đầu tiên!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ.