Chương 133: Yêu tinh giá lâm: tại công ty quấy rối (9)
-
Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
- Ân Tầm
- 1226 chữ
- 2022-02-04 05:21:49
A? Phải không?
Liên Kiều cố ý đưa mắt nhìn hắn một cách khoa trương:
Không nghĩ tới tại nơi này lại có cửa hàng bán đồ chơi của Malaysia! Có thời gian nhất định tôi phải đi mới được!
Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng dậy, đi tới cửa sổ sát đất vươn vai một cái, một mảng ánh sáng bị thân hình cao lớn che khuất.
Sáng nay em còn chua đi dạo đủ sao?
Hắn bình thản mở miệng giọng nói nhẹ nhàng tùy ý, nhưng đích thực khiến Liên Kiều bị dọa không nhẹ.
Tôi, tôi chỗ nào
Con rắn kia đâu ?
Hoàng Phủ Ngạn Tước không đợi cô nói xong liền trầm giọng hỏi.
Liên Kiều nhìn hắn, sau đó rất không tình nguyện bĩu môi lấy con rắn kia ra,
Ah, ở chỗ này, cho anh!
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhận lấy con rắn, trong mắt hiện lên một tia khen ngợi, vừa thưởng thức vừa nói (thưởng thức ở đây là nhìn nó nhé ! không phải ăn đâu ah~~):
Không nghĩ tới con rắn đồ chơi ở cửa hàng kia trông rất thật rất sống động!
Nhìn như tự hắn nói tự hắn nghe, nhưng sau câu kia, ánh mắt dừng ở trên người Liên Kiều.
Cái kia cái kia hắc hắc, không nghĩ tới anh đối với món đồ chơi này rất hiểu ah!
Liên Kiều cười gượng vài tiếng, cười tới độ nghĩ một đằng nói một nẻo
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì thêm, chỉ cong môi lên nhìn cô, khuôn mặt bình tĩnh với cái nụ cười như có như không kia khiến cô gian nan nuốt nước miếng.
Cô không khỏi trộm liếc về phía hắn, đối diện với nụ cười của hắn, hào quang nơi đáy mắt, trong trẻo đến dọa người, thậm chí mang theo một tia âm mưu nham hiểm, phảng phất giống như đã nhìn thấu trò hề của cô.
Cô bắt đầu cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, ánh mắt hốt hoảng, né tránh cái nhìn thẳng từ hắn, sau đó, mang theo một tia bối rối
Được rồi, dù sao đã bị anh nhận ra, cũng không hề gì!
Đáy mắt Liên Kiều lóe lên một tia tức giận, dưới ánh mắt sắc bén của hắn thì cô không thể che giấu nổi điều gì, không thể không đầu hàng:
Đúng con rắn này là tôi mua, chỉ là lúc mua nó tôi nghĩ nó là món đồ chơi rất hay!
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô nói thật, gật đầu cười cười,
Lại đây, nha đầu!
Hắn dang hai tay ra.
Liên Kiều ngoan ngoãn bước lên, không biết trong hồ lô của hắn đựng thuốc gì, chỉ có thể mở to đôi mắt vô cùng ủy khuất mà nhìn hắn.
Ai
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngoài ý muốn thở dài một hơi, sau đó vươn tay đem cô kéo lại gần, kéo vào trong ngực.
Đùng
một tiếng, Liên Kiều cảm thấy tim mình đập mạnh một nhịp, Cô không có tránh thoát, chỉ ngoan ngõan để hắn ôm lấy cô, loại hơi thở đầy nam tính này lần nữa bao bọc lấy cô...
Nha đầu...
Âm thanh trầm thấp lộ ra làm say mê lòng người, cánh môi ấm áp ghé sát vào vành tai cô,
Em ah, tôi nên bắt em nên làm thế nào mới phải...
Nghe được những lời này, Liên Kiều nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bất ngờ đối diện với cặp mắt thâm thúy kia, không khỏi thì thầm:
Tôi thì như thế nào...
Còn tranh luận!
Âm thanh của Hoàng Phủ Ngạn Tước rất nhẹ, rất giống mộng ảo, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mũi cô khẽ nói:
Hôm nay em quá nghịch ngợm, về sau không cho phép như vậy!
Tuy giọng nói mang theo tính mệnh lệnh, nhưng lại giống như sự sủng ái đối với người yêu.
Tôi nào có...
Liên Kiều vừa muốn phản bác, lại bắt gặp ánh mắt đang nhìn chăm chú của hắn nên đành đem những lời kia nuốt xuống.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô dịu dàng đi rất nhiều, không khỏi cảm thấy uất ức, không biết tại sao, hắn dường như đang quen dần với cảm giác bị người con gái này dẫn dắt trước, nhưng mà hắn vẫn nhanh chóng che giấu được. (Min : Anh này có thói quen thích bị ngược)
Em có thể lừa được người khác nhưng không thể qua mắt được tôi!
Ngữ khí nhẹ nhàng, hai má tuấn mỹ dịu dàng khác thường, như vậy càng khiến lý trí của cô bị mê hoặc.
Liên Kiều chu miệng, thật cẩn thận hỏi:
Anh đã sớm biết?
Hoàng Phủ Ngạn Tước lần thứ hai cúi xuống nhìn cô, môi mỏng nhếch lên, cả người phát ra sức quyến rũ khiến người khác không thể bỏ qua, quyền uy mà tràn ngập cơ trí
Em có chút kỹ xảo!
Hắn cười nhẹ,
Nhưng mà tự tiện mở ngăn kéo người khác khi chưa được sự cho phép cũng không phải phép lịch sự thường thấy!
Liên Kiều trừng mắt, ngơ ngác nhìn hắn hỏi:
Làm sao anh biết là tôi mở ngăn kéo?
Chắc chắn hắn đã bị bộ dáng ngây ngốc này của cô cuốn hút, nụ cười bên môi càng lớn hơn, như từng tia gợn sóng tiến vào trong lòng cô.
Vậy em nói cho tôi biết, sở trường lớn nhất của em là gì?
Hắn ngược lại nhắc nhở cô.
Sở trường lớn nhất... Ừ...
Liên Kiều nghiêng đầu suy nghĩ, vài giây đồng hồ sau, lúm đồng tiền giương lên:
Đương nhiên là giác quan thứ sáu!
Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô:
Cho nên a, một chuỗi mật mã thì làm sao có thể làm khó được em?
Liên Kiều bừng tỉnh ngộ, cô nhìn lại người đàn ông cao hơn cô một cái đầu này thật lâu, giữa hai đầu lông mày mang theo nghi vấn:
Vậy khi nãy anh vì cái gì mà không vạch trần tôi?
Thật sự là kỳ quái, hắn ngay từ đầu đã biết rõ, vì cái gì bây giờ mới nói.
Nha đầu ngốc!
Hoàng Phủ Ngạn Tước không có trực tiếp trả lời cô, chỉ trầm giọng nói:
Lần sau không được như vậy nữa, biết không?
Liên Kiều không đoán được là hắn sẽ dễ nói chuyện như vậy, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, ặc, lúc sau mới cẩn thận hỏi lại:
Anh anh không tức giận sao?
Hắn bị cô làm hỏng đầu óc sao? Thế nhưng lần này lại không truy cứu ?
Tức giận cái gì?
Ánh mắt hắn càng dịu dàng, tràn ngập sủng nịnh mà nhìn cô, như phảng phất giống như đang dung túng cho đứa nhỏ vậy.
Liên Kiều ngẩn ra:
Tôi làm em gái anh tức giận như vậy, hận không thể giết tôi, anh là anh trai cô ta, nhìn cô ta bị bắt nạt mà không thay cô ta trút giận?
Em nói như vậy ngược lại nhắc nhở tôi...
Lời chưa nói xong, hắn dùng hai tay gắt gao ôm chặt lấy cô, cánh môi mỏng nhẹ nhàng lướt qua vành tai cô, khí tức mãnh liệt mà nguy hiểm khẽ chạm, đằng sau cái gáy tuyết trắng,
Em nói, tôi nên trừng phạt em cái nha đầu bướng bỉnh nhất này như thế nào ?