Chương 248: Tham gia dạ tiệc (4)
-
Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
- Ân Tầm
- 1329 chữ
- 2022-02-06 09:14:41
Lăng Thiếu Đường như rơi vào một tầng mây mù, nhưng xem ra Hoàng Phủ Ngạn Tước không hề có ý định giải thích với hắn, chỉ đành binh đến tướng đỡ, dùng chiêu tiếp chiêu thôi.
Còn bên góc kia, hai cô gái vừa gặp đã thân, chỉ hận không thể gặp nhau sớm hơn.
‘Kỳ Hinh, chị sao lại đẹp đến thế này chứ!’ Liên Kiều thân thiết cầm tay Kỳ Hinh, ngọt ngào nói.
Kỳ Hinh bị dáng vẻ đáng yêu này của cô chọc cười, nghiêng đầu nhìn lại cô, nói: ‘Liên Kiều, lời này cũng chính là lời chị muốn nói với em đó, trước khi chưa gặp em chị nghĩ mãi cũng không nghĩ ra rốt cuộc em như thế nào mà có thể thu phục được Ngạn Tước, hôm nay gặp mặt đúng là vừa xinh đẹp vừa đáng yêu!’
‘Ah …’ Liên Kiều ngại ngùng hai tay che mặt, ‘Thì ra là chị đã biết em từ sớm rồi sao?’
Kỳ Hinh dịu dàng cười: ‘Đương nhiên rồi, không chỉ có chị, Tiểu Tuyền và Tử Tranh cũng rất tò mò về em, ồ, đúng rồi, Tử Tranh chắc em đã gặp rồi!’
‘Đúng vậy đúng vậy, em ở công ty của Cung Quý Dương gặp được chị Tử Tranh, chị ấy quả thật vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, chị xem này, bộ lễ phục này là chị Tử Tranh đích thân thiết kế cho em đó, đẹp phải không? Em thấy thật là vinh hạnh, ha ha!’
Liên Kiều cười hết sức rạng rỡ còn tinh nghịch xoay một vòng khoe bộ váy với Kỳ Hinh.
Trong mắt Kỳ Hinh xẹt qua một tia tán thưởng, tự đáy lòng nở một nụ cười.
Lúc chưa gặp Liên Kiều cô cũng có chút lo lắng, dù sao Liên Kiều cũng xuất thân từ dòng dõi hoàng thất, lại là đứa cháu mà Hoa Đô lão nhân yêu thương nhất, có thể tính tình không quá kiêu căng ngạo mạn nhưng biết đâu vẫn có chút kiêu ngạo của con cái nhà quý tộc, nào ngờ hôm nay gặp mặt quả thật khiến cô lau mắt mà nhìn.
Liên Kiều, cô gái này quả thật có khí chất quý tộc không sai nhưng tuyệt đối không có chút kiêu căng ngạo mạn thường thấy nào của con cái dòng dõi quý tộc cả, cô xinh đẹp mà ngây thơ, đơn thuần mà lương thiện, không hề có chút tâm kế nào, cũng không hề có chút đố kỵ nào, nhất là đối với vẻ đẹp và tài năng của một cô gái khác, điều thường thấy ở các cô gái trẻ bây giờ.
Tin rằng cô gái nào biết được khiêm tốn mới có thể khiến đàn ông động lòng.
Bởi vậy, trong một chớp mắt nhìn thấy Liên Kiều kia, cô rốt cuộc cũng đã hiểu vì sao Hoàng Phủ Ngạn Tước bị cô nhóc này dễ dàng chiếm lấy trái tim như vậy.
Liên Kiều, Tử Tranh quả thật rất có mắt thẩm mỹ, thiết kế này của Tử Tranh vô cùng phù hợp với khí chất của em, tối nay em rất đẹp!
Kỳ Hinh tươi cười nhìn cô.
Liên Kiều tung tăng như chim sẻ quanh Kỳ Hinh,
Kỳ Hinh, gặp chị rồi em càng tò mò về Tiểu Tuyền, không biết cô ấy là cô gái thế nào nhỉ? Nghe nói….
Cô ngừng lại một giây, muốn nói gì đó nhưng vẫn chưa mở lời.
Kỳ Hinh cười cười:
Em muốn hỏi chị về thân phận của Tiểu Tuyền phải không?
Trời ạ….
Liên Kiều nhìn cô với ánh mắt sùng bái.
Thì ra trực giác của chị mạnh đến vậy!
Kỳ Hinh điềm nhiên cười:
Em đó, thật ngây thơ như một trang giấy trắng, chị làm sao không nhìn thấu tâm tư của em chứ? Tiểu Tuyền cô ấy quả thực xuất thân là một sát thủ!
Oa! Nói vậy thân thủ của chị ấy chắc là giỏi lắm, có phải không?
Đúng vậy, không chỉ là thân thủ giỏi mà còn….
Kỳ Hinh cười thần bí:
Vẻ đẹp của cô ấy càng khiến em kinh ngạc hơn!
Thật sao?
Liên Kiều gấp rút hỏi.
Kỳ Hinh gật đầu,
Đúng vậy, vẻ đẹp của Tiểu Tuyền thật là hiếm có, như chị là phụ nữ còn phải tán thưởng không thôi thì em cũng biết rồi đó, càng quan trọng hơn là cô ấy còn biết dịch dung nữa!
Đợi chút…. Đợi chút đã….
Liên Kiều nghe cô nói sớm đã kích động đến ấp a ấp úng, run rẩy hỏi:
Cô ấy thật sự biết dịch dung sao? Thật sao?
Kỳ Hinh gật đầu.
A….
Liên Kiều khua tay múa chân nói,
Em muốn gặp cô ấy! Em quá hâm mộ cô ấy rồi!
Liên Kiều, mỗi người ai nấy dều có ưu điểm cảu riêng mình, em cũng rất khiến người ta hâm mộ mà!
Kỳ Hinh thân thiết nắm tay cô.
Em á?
Cô ngấm ngầm thương tâm,
Em thì làm sao giỏi như các chị được, Tử Tranh thì là nhà thiết kế vô cùng nổi tiếng, Tiểu Tuyền thân thủ giỏi còn chưa nói, lại còn giỏi thuật dịch dung nữa, còn chị, là tinh anh trong giới kinh doanh, em…. cái gì cũng không biết….
Sao lại nói thế được chứ…
Kỳ Hinh vỗ vỗ tay Liên Kiều, giọng dịu dàng như nước,
Điều mà em khiến mọi người hâm mộ nhất là trực giác trời sinh của em, chỉ dựa vào điểm này, những người bình thường như bọn chị làm sao mà có được chứ!
Nhưng mà có ích gì đâu, em chỉ lợi dụng nó trong kỳ thi thôi!
Liên Kiều chu môi ai oán nói.
Kỳ Hinh bật cười,
Em gái ngốc, đó là bởi vì em còn chưa biết được ý nghĩa tồn tại thật sự của nó mà thôi, chị tin rằng có một ngày em nhất định sẽ biết được trực giác mà em có quan trọng đến thế nào!
Liên Kiều suy nghĩ một lúc mới ngượng ngùng nói:
Em cũng nghĩ vậy!
Sự lạc quan của cô khiến Kỳ Hinh càng yêu mến…
Liên Kiều, ngoài điểm này ra, em có biết điểm đặc biệt của em là gì không?
Liên Kiều ngơ ngác hỏi:
Thế nào, chẳng lẽ em còn ưu điểm nữa sao?
Đương nhiên rồi!
Kỳ Hinh cười,
Em đó, em có một sức hấp dẫn khiến ai cũng muốn thân cận, gặp em lần đầu tiên sẽ khiến phái nam thì thương mến, phái nữ thì yêu thích!
Vậy sao?
Liên Kiều suy nghĩ một lúc,
Nhưng mà Đu Đủ cái không thích em!
Đu Đủ? Ai là Đu Đủ cái chứ?
Kỳ Hinh không hiểu hỏi lại, sao lại có người có cái tên kỳ quái như thế chứ?
Liên Kiều xua tay,
Là một cô con gái nhà giàu rất đáng ghét, thôi bỏ đi, đừng nhắc cô ta nữa, mất công ảnh hưởng tâm trạng của chúng ta!
Kỳ Hinh gật đầu, xem ra đây chỉ là ngoại hiệu cô nhóc này dùng để gọi người ta thôi, đúng là ai lại có cái tên như thế chứ.
Ồ, đúng rồi!
Liên Kiều chợt nghĩ ra điều gì, cô nhìn về phía hai người đàn ông đang đứng nói chuyện đằng kia, đôi mắt màu tím đảo một vòng, sau đó…. Gương mặt nhỏ nhắn chợt xẹt qua một tia uỷ khuất…
Kỳ Hinh….
Giọng nói nũng nịu khiến người ta không khỏi thương mến.
Kỳ Hinh nghe cô gọi mình như vật, tim chợt mềm nhũn, vội vàng quan tâm hỏi:
Em sao vậy? Vừa nãy còn tốt lắm mà?
Do Kỳ Hinh là con gái một, cô từ lâu đã muốn có một cô em gái, hôm nay gặp được cô gái dễ thương như Liên Kiều, trong tiềm thức đã coi cô là em gái rồi.
Kỳ Hinh, Lăng Thiếu Đường có phải rất nghe lời chị không?
Liên Kiều bám lấy cánh tay cô, nũng nịu hỏi.
Trên gương mặt trắng nõn của Kỳ Hinh nổi lên một vầng hồng,
Liên Kiều, em định nói gì đây?