Chương 310: Chị gái của Liên Kiều (2)


Sao Hoàng Phủ tiên sinh cho rằng tôi nên thỏa mãn chứ?’ Dodo nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống, nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước chăm chú rồi hỏi lại.

‘Tôi nghĩ không ra có lý do gì để không thỏa mãn cả.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm giọng đáp.

Dodo nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, uyển chuyển nói: ‘Đương nhiên là ngài không nghĩ ra rồi bởi vì người ngài quan tâm là Kuching cho nên tất cả những việc ngài làm đều là vì con bé, ngài sợ tôi làm tổn thương nó.’

‘Chẳng lẽ không phải sao?’

Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi trầm xuống: ‘Chị của Liên Kiều bị thương, chuyện ngày tôi nghĩ cô rõ ràng hơn ai hết!’

‘Hoàng Phủ tiên sinh, ngài phải hiểu rõ, tôi mới chính là chị ruột của Liên Kiều, cô gái kia chỉ là một Giáng Đầu Sư vô dụng mà thôi!’ Giọng nói của Dodo đột nhiên trở nên rất kích động.

‘Trước giờ tôi chưa từng thấy có người chị nào lại dùng thủ đoạn tà ác như vậy đi đối phó em gái ruột của mình!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lạnh lùng ném lại một câu.

Dodo nghe vậy, cười lạnh một tiếng, nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, người của tứ đại tài phiệt các ngài đều có một cái bệnh chung, đó là luôn tự cho mình là đúng. Kuching là em gái ruột của tôi, ngài cho rằng tôi sẽ làm gì con bé chứ?’

‘Những chuyện cô làm còn ít lắm sao?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước lành lùng nhìn Dodo: ‘Những người bị hại trong tay cô lại chẳng phải là một, hai người đơn giản như vậy. Cô hại người nhiều như vậy không phải là vì tiện cho hành động tiếp theo của cô hay sao chứ?’

‘Hoàng Phủ tiên sinh, những lời này ngài vẫn nói ra được sao?’ Dodo cười dài: ‘Người chết trong tay ngài tin chắc rằng còn nhiều hơn tôi, nếu nói về nhân quả, tin rằng người chết trước sẽ là ngài rồi. ’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô ta nói xong, chau mày lại: ‘Nể tình cô là chị gái của Liên Kiều, tôi tốt bụng khuyên cô một câu, thu tay lại đi!’

‘Thật là em rể tốt!’

Dodo lạnh lùng cười một tiếng: ‘Bây giờ tôi vẫn chưa làm gì mà ngài đã khẩn trương như vậy, nếu như tôi thật sự ra tay, tin chắc ngài sẽ không ngại giết tôi luôn chứ?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ nhếch môi, nhìn cô nói rành mạch từng chữ một: ‘Tôi cho rằng tôi sẽ không dám làm vậy sao?’

‘Sẽ, ngài đương nhiên sẽ!’ Dodo không chút do dự đáp lời: ‘Vì em gái tôi, tôi tin không có chuyện gì ngài không làm, cũng như bây giờ vậy, sở dĩ ngài chịu đi tìm tôi chẳng qua là để ngăn cản tôi đi đến Ý tìm Liên Kiều thôi, đúng không?’

‘Một cô gái thông minh như vậy, tôi nghĩ chắc cô hoàn toàn hiểu rõ mình nên làm như thế nào!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước không chút để tâm tâm tư của mình bị người khác nhìn thấu, hắn nhàn nhã tựa lưng vào ghế, chậm rãi lên tiếng.

‘Ngài làm như vậy cũng quá tàn nhẫn đi, rõ ràng biết tôi là chị gái của Liên Kiều lại không để cho chị em chúng tôi nhận nhau sao?’

‘Nếu như Dodo tiểu thư thực tâm muốn nhận lại em gái mình, tôi đương nhiên sẽ không can thiệp vào quan hệ giữa hai chị em. Nhưng nếu cô luôn có ý đồ gây bất lợi cho Liên Kiều, tôi tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Thực ra, có nhận lại nhau hay không cũng không quan trọng nữa, dù sao trong lòng Liên Kiều chị gái cô ấy đã sớm không còn trên đời này nữa rồi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhàn nhạt nói nhưng trong ngữ điệu không che dấu được ý thức bảo hộ mạnh mẽ.

‘Liên Kiều thực may mắn, từ nhỏ đến lớn đều như thế.’ Đáy mắt Dodo xẹt qua một tia ảm đạm bi thương.

‘Liên Kiều lòng dạ thiện lương, ngây thơ đơn thuần, một cô gái như vậy làm sao không khiến cho người ta thương yêu luyến tiếc được!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói một cách quả quyết.

Dodo nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, hỏi ngược lại: ‘Vậy ngài có biết hay không, toàn bộ những thứ mà Liên Kiều có được đáng lý ra đều thuộc về tôi?’

Đôi mắt sắc như chim ưng của Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô với vẻ cảnh giác: ‘Cô muốn làm gì?’

‘Tôi chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về mình mà thôi!’ Dodo nói không chút dấu diếm.

‘Những thứ thuộc về cô đang ở hoàng thất nước Anh kia chứ không phải ở trên người Liên Kiều!’

Giọng của Hoàng Phủ Ngạn Tước đầy tính cảnh cáo, nói tiếp: ‘Tốt nhất là cô đừng có hành động gì, bằng không, chịu thiệt thòi chỉ sợ là cô thôi!’

Dodo lạnh lùng ‘Hừm’ một tiếng, không chút để ý đến lời cảnh cáo của hắn, sau đó có chút kích động nói: ‘Chịu thiệt thòi? Từ nhỏ đến lớn tôi đã quen với cái từ này lắm rồi. Năm đó cha mẹ vứt bỏ tôi đi, mọi người đều cho rằng tôi đã chết. Cũng đúng thôi, một đứa bé bị vứt bỏ ở một nơi hoang vắng làm sao có thể sống sót được chứ? Nhưng ông trời đối xử với tôi cũng không tệ, lại có thể cho tôi gặp được công tước Williams, bà ta cứu mạng tôi, mang tôi về nuôi. Xem như tôi mạng lớn, cho dù bị vứt bỏ, cho dù gặp nhiều trắc trở hơn nữa tôi cũng có thể thuận lợi vượt qua.’

‘Cô đã rất may mắn rồi, ít ra cũng không phải mất mạng nơi hoang vắng. Nếu đã như vậy cô càng nên buông xuống gánh nặng trong lòng mình, tạo dựng một cuộc sống mới thì mới xứng đáng với những gì ông trời đã dành cho cô.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói.

Đáy mắt Dodo xẹt qua một tia bi thương, ‘Nếu như tôi không biết gì về thân thế của mình, không biết về những chuyện xảy ra đối với mình thì đó mới là may mắn, lúc đó tôi sẽ thấy mình rất đầy đủ, rất hạnh phúc. Chỉ tiếc là … ông trời cứ muốn tôi phải biết tất cả!’

‘Sao cô lại biết những chuyện này?’ Nói thật, về điểm này Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng cảm thấy rất tò mò.

Những điều cô gái này nói so với những tư liệu mà thuộc hạ của hắn điều tra được không khác nhau nhiều lắm, cũng là nói, cô ta đúng là được công tước Williams nhận nuôi từ lúc còn rất nhỏ. Nhưng nếu là như vậy cô ta làm sao lại biết được thân thế của mình chứ. Nói không chừng công tước Williams cũng không biết được điều này.

‘Chỗ này! Chỗ này cho tôi biết!’ Dodo chỉ tay vào đầu mình, ‘Là nó luôn nhắc nhở tôi về thân phận của mình!’

Mày Hoàng Phủ Ngạn Tước chau càng chặt hơn: ‘Trực giác?’

‘Đúng vậy?’ Dodo nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: ‘Là bởi vì trên người tôi chảy dòng máu đã bị nguyền rủa của vương thất Mã Lai, cũng là bởi vì từ khi sinh ra đời tôi đã có trực giác hơn hẳn người thường nên mới bị cha mẹ bỏ rơi!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi sững sờ.

‘Không nghĩ tới phải không?’

Dodo cười tự giễu: ‘Trực giác!!! Tin rằng ngài đã hiểu rất rõ về Liên Kiều, tôi có thể nói với ngài, trực giác của tôi mạnh hơn Liên Kiều rất nhiều, cũng chính là nói, bẩm sinh tôi đã có sẵn bản lĩnh trở thành một Giáng Đầu Sư hàng đầu!’

‘Điều này quả thực khó mà chối cãi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói thực lòng.

Trên mặt Dodo hiện lên một nụ cười khổ sở: ‘Lúc tôi còn rất nhỏ, tôi cũng không biết loại cảm giác này là thế nào. Theo thời gian lớn lên, trong đầu tôi càng lúc càng bị điều khiển bởi một loại cảm giác xa lạ, trong lòng cũng vì vậy mà rất khổ sở. Dưới sự dẫn dắt của loại cảm giác đó, tôi thông qua các kênh khác nhau mà dần dần tra ra được chân tướng sự việc.’

Hoàng Phủ Ngạn Tước không ngờ một cô gái nhìn bề ngoài yếu ớt như cô mà bên trong tiềm ẩn một sức mạnh lớn như vậy. Điều này chứng tỏ cô gái này quả thực rất đáng sợ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ.