Chương 57: TÌnh yêu trốn nơi nào: Hôn đến nghiện


Edit: Sen

Beta: Min

Hoàng Phủ Ngạn Tước lại cúi xuống lần nữa, môi vẫn khát khao nhẹ nhàng cẩn thận hôn xuống khuôn mặt cô, đầu tiên là dịu dàng rồi triền miên, chậm rãi, sau trở nên vừa thô bạo vừa đầy khí phách, như là muốn chiếm giữ sở hữu linh hồn của cô, làm cho cô hiểu anh không chỉ tức giận, đây chính là cách thể hiện trực tiếp nhất của người đàn ông: mãnh liệt hôn.

Anh dùng sức ôm chặt hai tay của cô đem cô ôm vào trong ngực, hận không thể gập lại thành hai nửa, nhưng nhìn thân hình nhỏ không ngừng run rẩy trong ngực mình, lại khiến anh tự giác mà buông lỏng, hai tay dịu dàng như nước mà vỗ về cái lưng của cô.

Cô ấy đang sợ hãi? Đang sợ chính mình?

Thầm thở dài một hơi, anh lần thứ hai nhẹ ôm cô vào lòng.

Nha đầu này, anh rốt cuộc phải làm như thế nào đây…

※※※※※※※※


Ai...


Trong phòng ngủ của nữ sinh, Liên Kiều bộ dáng sống dở chết dở đang nằm bẹp trên giường trên, liên tục thở dài, bên dưới là bàn học vẫn còn mới tinh của cô, cơ hồ không nhìn ra là sách về y học và chương trình học .

Mà ở đầu giường với vách tường bên cạnh tràn ngập tiếng những cô gái nhỏ theo thói quen tra xét giấc mơ của nhau, một nửa đang khoa trương bàn tán về tấm áp phích có hình Châu Du Dân, Phi Luân Hải hay là Cổ Thiên Lạc, bức tranh có chữ kí cùng ảnh chụp của minh tinh, còn có những món đồ chơi lớn nhỏ dường như đã chiếm một nửa diện tích.

Phỉ NHi đang ngồi đọc sách tại bàn học nghe tiếng thở dài của cô, mới ngẩng đầu nhìn cô, cười nói:


Tớ nói tiểu tổ tông à, cậu làm sao từ sáng tới giờ bần thần thở dài lần thứ ba trăm rồi, tớ thiếu chút chảy nước mũi thay cậu, chuyện gì làm cậu nghĩ mãi không ra vậy>?


Liên Kiều trở mình, lần thứ hai thở dài, đôi mắt di động lập tức nhìn về phía Phỉ Nhi:
Phỉ Nhi à, mình bị bệnh…


Phỉ Nhi bị dọa sốc, vội vàng buông sách trong tay, chạy tới bên cạnh Liên Kiều, khẩn trương hỏi han:


Sinh bệnh? Bệnh thế nào, chỗ nào không thoải mái?


Liên Kiều vươn tay chỉ chỉ vào chính ngực mình:
Chỗ này của mình luôn thấy rầu rĩ, muốn khóc mà không khóc được!


Phỉ Nhi cực kỳ nghiêm túc nhìn cô, nghĩ lại:
Liên Kiều à, có phải cậu đã gặp phải chuyện gì không? Ngày hôm qua từ lúc cậu từ chỗ anh ta trở về, cả đêm liền rầu rĩ không vui!


Liên Kiều chon mặt vào lòng bàn tay, giọng nói rầu rĩ:
Mình nhìn thấy anh ấy đang ở cùng người phụ nữ khác, nhưng mà anh ấy nói anh ấy hiểu rõ mình nhất, hơn nữa…Hơn nữa_____


Cô ngẩng đầu lên,
Hơn nữa anh ấy còn hôn mình lần thứ hai...



Cái gì?
Phỉ Nhi cất cao thanh âm, lắc lắc lỗ tai mềm mại của Liên Liều.


Hắn có khi dễ cậu không? Có hay không____ách, hắn chiếm tiện nghi của cậu?


Nha đầu ngốc này, không có việc gì lại chạy tới chỗ cái tên kia, bị người ra ăn cũng không biết, hắn chính là một người đàn ông không hơn không kém, chỉ có cái tiêu nha đầu đơn thuần ngu ngốc này mới chủ động đưa tới cửa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn Liên Kiều đột nhiên trở nên suy sụp:
Bị anh ấy hôn còn không tính là bị khi dễ sao?


Phỉ Nhi thả lòng một hơi, tốt rồi, không có chuyện gì phát sinh, nếu không mình làm bạn tốt nhất nhất định sẽ thấy áy náy đến chết.


Liên Kiều, bây giờ mình hỏi cậu một vấn đề rất quan trọng!
Biểu tình của cô cực kì nghiêm túc nhìn Liên Kiều.


Được rồi, cậu hỏi đi!
Liên Kiều gật đầu một cái, bộ dạng trông cực kì nhu thuận.

Phỉ Nhi liếm môi, nói rằng:
Mình biết lúc trước cậu cùng tới Cung tiên sinh ở cùng một chỗ là do tồn tại 1 vấn đề, một là Judy, hai là do cái người kia ngay cả mặt mũi của vị hôn phu Hoàng Phủ Ngạn Tước cậu cũng chưa từng thấy qua, vị Cung tiên sinh này lại là bạn tốt của vị hôn phu của cậu, hiện tại 1 chút tin tức cũng không có, chứng tỏ vị hôn phu của cậu cũng không thèm để ý, nhưng mà Judy lại thành công chiếm được, Liên Kiều, cậu không nghĩ với Cung tiên sinh này tách ra sao?



Tách ra? Vì sao lại muốn tách ra?
Liên Kiều vẻ mặt khó hiểu hỏi lại.


Nha đầu ngốc này!


Phỉ Nhi vươn tay dí nhẹ đầu cô:
Cậu cũng nói, cậu đã nhìn thấy hắn cùng phụ nữ khác, chẳng lẽ cậu cho rằng tình cảm của hắn đối với cậu là nghiêm túc sao? Tớ lo là cậu sẽ bị tổn thương!


Liên Kiều nghe thấy không hiểu:
Phỉ Nhi, cậu đang nói gì vậy? Cái gì tình cảm giả tình cảm thực? tớ thực vất vả mới tìm được 1 chỗ dựa vững chắc, hơn nữa anh ấy cũng nói, về sau sẽ thương yêu tới, như vậy mà nói, xem ai còn dám khi dễ tớ!


Phỉ Nhi thật muốn nhảy từ cửa sổ xuống mất, cô có lúc đã thấy hết hi vọng, bởi vì cô rốt cuộc đã hiểu được phần nào tâm tư trong lòng của Liên Kiều.


Liên Kiều, cậu yêu Cung tiên sinh sao?


Cô chỉ biết, chính mình vẫn nên hỏi cho rõ ràng, Liên Kiều cái người này về phương diện khác đều rất khôn khéo, nhưng về phương diện tình cảm thì thật ngu ngốc.

Ai ngờ, Liên Kiều còn không hề lo lắng, trực tiếp trả lời:
Yêu, nhưng mà__ lúc anh ấy tức giận, tớ liền không yêu, thật là đáng sợ, nhưng mà thời điểm khác anh ấy lại thật quan tâm tớ, như là anh trai tớ vậy!


Phỉ Nhi nuốt một chút nước miếng_______-

Quả nhiên, đúng như suy nghĩ của cô, Liên Kiều can bản không hề biết yêu và không yêu khác nhau chỗ nào.

Cô nhìn thấy vài con quạ đen đang bay lượn trên đỉnh đầu mình…

Đang lúc Phỉ Nhi muốn giải thích cho nha đầu này 2 thứ tình cảm yêu và thích khác nhau chỗ nào, từ phòng ngủ một nữ sinh khác đột nhiên chạy nhanh vào, vẻ mặt hưng phấn.


Tần Hinh, cậu làm gì mà hưng phấn vậy?
Liên Kiều lập tức dời sự chú ý tới Tần Hinh đang tươi cười kia, theo tiếng nhạc đứng lên.

Trong phòng này, Liên Kiều là nhỏ tuổi nhất, tiếp đó là tần Hinh, 1 người bọn họ là kém nhau nửa năm, Phỉ Nhi với 1 nữ sinh khác Trang Lăng đều 24 tuổi, cho nên tự nhận là chị, 4 người đều là nghiên cứu sinh tài năng của học viện

Tần Hinh cực kỳ phấn khởi giơ tấm vé trong tay mình lên_____


Liên Kiều, cậu có biết trong tay tớ là vé gì không? Tớ nói nha, khẳng định cậu sẽ hưng phấn mà nhảy dựng lên!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ.