Chương 23 : Mới tới Koo Ryong
-
Từ Prince Of Tennis Bắt Đầu
- ٩(^‿^)۶
- 2015 chữ
- 2019-08-26 01:09:24
Bây giờ đã là giữa thu, những cơn gió se se lạnh thổi qua tạo nên không khí mát mẻ và thoáng đãng.
Hoshi mang theo túi sách, xuất hiện ở trước cửa ngôi trường.
Trường trung học Koo Ryong
.
Nhìn mấy bảng tên trường, Hoshi không khỏi có chút thổn thức.
Mấy ngày trước, Hoshi còn đang ở Tokyo, ở Hyotei, cùng luyện tập với hội Atobe, cùng Kotonoha hẹn hò với nhau, cùng chơi đùa với Sekai và Airi...
Mà hôm nay, thân hắn đã ở Seoul, thủ đô của Hàn Quốc, cách nhau hơn 1000 cây số.
Đối với việc Hoshi sang Hàn Quốc, mọi người đều biết đây là việc chỉ trong thời gian ngắn, cho nên cũng không ai có cảm xúc tiêu cực.
Nhưng Kotonoha lại khác.
Người ta nói con gái khi yêu là không có lí trí.
Câu nói này Hoshi đã được tự mình chiêm nghiệm.
Khi nghe Hoshi nói muốn đi, Kotonoha đã rất buồn. Nàng khóc rất nhiều, khóc đến sưng đỏ cả đôi mắt. Hoshi phải mất rất nhiều thời gian mới dỗ cho Kotonoha nín khóc được.
Mặc dù phải chia xa Kotonoha trong thời điểm hai người đang mặn nồng Hoshi cũng rất đáng tiếc. Nhưng hắn biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm.
Hiện tại hắn sao không phải lùi 1 bước để tiến 3 bước, xa nhau bây giờ để mai này bên nhau.
Trường này nhìn bé hơn Hyotei nhiều.
Hoshi có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ. Nếu có thể, hắn cũng không muốn rời Nhật Bản.
Hoshi vào trường, ngó quanh thì thấy đã có rất nhiều học sinh lục tục đi tới.
Hắn tiện tay kéo lại một nam sinh.
Người này có một mái tóc ngắn, đôi mắt hẹp với hai con ngươi cực kỳ nhỏ. Lúc này, hắn đang dùng vẻ mặt khó chịu để nhìn Hoshi.
Muốn gì ?
Hắn hằm hằm nhìn Hoshi, hỏi.
Hoshi cũng không để ý lắm, chỉ có chút lễ phép gật đầu rồi nói :
Xin chào. Ta là học sinh mới. Ngươi có thể chỉ dùm đường tới phòng hiệu trưởng không ?
Nào ngờ, nam sinh kia tung ra một cú đấm đến thẳng mặt của hắn.
Bố đéo cần biết mày ra ai. Ăn quả đấm rồi nói tiếp.
Hoshi cũng không ngờ tên nam sinh này lại phản ứng dữ dội như vậy, hai mắt hơi lóe lên ánh sáng lạnh.
Động tác của tên này trong mắt Hoshi quả thực là chậm như rùa bò, hắn hơi lùi lại một bước liền tránh thoát một cách dễ dàng.
Ngươi có ý gì đó ?
Hoshi lạnh lùng hỏi.
Bên kia, đám học sinh nhìn thấy có người đang đánh nhau đã bắt đầu xì xào bàn tán.
Nhìn kìa, Chang Ho lại bắt đầu gây sự với người khác rồi kìa.
Không biết cậu kia là ai nhỉ ? Mà là ai thì hắn ta cũng thật xui xẻo. Lại đụng với Chang Ho thì...
Rõ ràng, chỉ mới vào học khoảng một tháng nhưng hung danh của Chang Ho đã đồn khắp trường trung học Koo Ryong.
Thật đáng thương. Chỉ tiếc cho khuôn mặt kia... Cậu ta thật là đẹp trai quá!
. . .
Với giác quan bén nhạy của mình, Hoshi đương nhiên có thể nghe được tiếng bàn luận của những người khác. Hắn không khỏi cau mày một cái, không ngờ rằng vừa mới đến đã đụng phải Chang Ho.
Bắt đầu sợ rồi sao ? Khôn hồn thì quỳ xuống dập đầu cho ta ba cái
Nhìn thấy Hoshi nhíu mày, Chang Ho nở nụ cười khó chịu của mình, liếm môi rồi hỏi.
Hoshi nhướng mày một cái, không ngờ chỉ là một tên du côn cà lơ phơ cũng dám đe dọa mình.
Ngay khi Hoshi đang chuẩn bị dạy cho Chang Ho một bài học thì bỗng có một giọng nói trong trẻo cắt ngang dự định của hắn.
Dừng lại!
Người lên tiếng là một cô gái có mái tóc màu đỏ nâu, khuôn mặt thanh tú xinh xắn chuẩn V-line.
Không phải Sae Hee thì còn ai vào đây.
Sae Hee kìa!
Hoa hậu giảng đường của chúng ta xuất hiện ở đây làm gì vậy ?!!
Mọi người lại bắt đầu bàn tán xôn xao.
Các ngươi đang làm gì vậy ? Chang Ho, ta cảnh cáo ngươi nếu còn gây sự với bạn học khác ta sẽ nói với giáo viên đấy.
Sae Hee đứng giữa hai người, giang tay che lại Hoshi.
Sae Hee cứ tưởng nếu mình đem giáo viên ra làm bia đỡ đạn, Chang Ho sẽ kiêng kị phần nào, dù sao đây là tâm lí chung của những đứa trẻ 12 tuổi.
Thế mà ai ngờ, Chang Ho lại trực tiếp đẩy nàng ngã xuống đất.
Phiền phức quá!
Ai u! Đau quá!
Sae Hee bị hắn đẩy ngã xoài xuống đất, thậm chí đầu gối cũng bị xước, rươm rướm máu.
Hoshi thấy vậy vội đỡ Sae Hee lên. Sau đó dùng ánh mắt tức giận liếc Chang Ho :
Ngươi muốn chết sao, thằng đàn bà ?
Ngươi nói cái gì ?
Chang Ho tức giận quát lên.
Hoshi kéo Sae Hee ra đằng sau, chắn trước mặt nàng, lạnh lùng lườm Chang Ho :
Đánh con gái không phải là thằng đàn bà à ? Đồ cặn bã.
Mày chết chắc rồi!!!
Chang Ho vừa nói, vừa vung nắm đấm.
Hoshi, coi chừng.
Sae Hae sợ hãi kêu hét lên một tiếng.
Hoshi hừ lạnh một tiếng, bắt lại cánh tay của Chang Ho một cách nhẹ nhàng và chuẩn xác.
Cút!
Tay hắn ghìm chặt cánh tay của Chang Ho, nhưng chân hắn cũng không hề rảnh rang. Chỉ thấy Hoshi nhấc chân một cái, đạp về phía bụng Chang Ho.
Lập tức một lực trùng kích cực lớn truyền tới bụng của Chang Ho làm hắn tự chủ được lùi lại vài bước rồi ngã xuống đất.
Uỵch!
Trong chốc lát, cả sân trường trở nên yên tĩnh, giống như có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hoshi.
Làn da trắng nõn... Dáng người xem như là cao gầy đối với học sinh trung học... Trên thân tỏa ra khí chất nho nhã, văn nhược như một gã thư sinh trói gà không chặt.
Nếu là không phải nhìn thấy tận mắt, ai sẽ tin là hắn có thể đá bay cả Chang Ho.
Đợi một lúc mới có một toán học sinh đỡ Chang Ho dậy. Bọn họ đều là đám học sinh cá biệt trong trường, thậm chí có cả học sinh năm thứ ba. Ấy mới biết hung danh của Chang Ho lớn đến mức nào.
Chang Ho đứng dậy liền đấm cho tên đang đứng cạnh mình một cái, tức giật quát :
Còn đứng đấy làm gì, đánh hắn cho ta!
Bản thân hắn cũng xông về phía Hoshi.
Cùng lúc đó, bọn đàn em của Chang Ho phảng phất giật mình tỉnh ngộ, theo sau xông về Hoshi.
Kể ra thì đám đàn em của Chang Ho không chỉ không ít mà còn khá đông, có đến chín, mười thằng. Cộng thêm Chang Ho, đồng thời xông lên đánh một người thì cũng có vẻ hơi đáng sợ.
Dù sao người ta thường bảo :
Song quyền nan địch tứ thủ.
Hoshi có mạnh mẽ đến mấy cũng khó mà đối phó được.
Nhìn thấy tình cảnh này, mọi người đều đồng loạt kinh hô. Một số nữ sinh nhát gan còn hét ầm cả lên.
Cả sân trường lập tức liền hỗn loạn.
Đám học sinh cá biệt suy cho cùng cũng chỉ đánh nhau tốt hơn những học sinh bình thường một chút thôi, sao có thể là đối thủ của Hoshi. Đặc biệt, bây giờ hắn còn thân mang võ công, phối hợp với
Emperor Eyes
thì đánh bại bọn chúng cũng chỉ là điều dễ dàng.
Ánh sáng vàng kim lóe lên trong đôi mắt của hắn.
Bùm
Binh
Bốp
Bành
Hoshi giống như một con rắn linh hoạt tránh khỏi những có đánh của địch thủ, liên tiếp nện cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ. Tiếng kêu rên vang lên khắp sân trường. Chỉ trong chớp mắt, mấy tên côn đồ dỏm đã ôm tay ôm chân nằm bệt trên mặt đất, chỉ còn một mình Chang Ho còn đứng nổi, nhìn Hoshi với ánh mắt khiếp sợ.
Mình hắn đứng đối diện Hoshi giữa vùng
xác người
, cảnh này đơn giản là quá đẹp!!!
Hoshi giơ chân lên, một cước đạp về phía Chang Ho, lập tức đem hắn đá ra hơn 1 mét, đau đến nỗi làm hắn nhe răng nhếch miệng, nước bọt nước miếng văng vữa cả ra.
Hoshi vẫn không buông tha, hắn tiếp tục bước lên trước vài bước, giẫm lên ngực Chang Ho :
Xin lỗi Sae Hee! Nếu không tự chịu hậu quả.
Vốn Hoshi lớn lên nhã nhặn, môi hồng răng sáng, tạo cho người ta cảm giác giống như một thư sinh văn nhược. Nhưng hôm nay, mày kiếm của hắn cau lên, Chang Ho cảm thấy lại rất đáng sợ.
Về phần những học sinh khác thì đã choáng váng ngất ngây từ lúc nào. Trước cứ nghĩ Hoshi là kẻ đáng thương, ai ngờ con mồi và thợ săn lại đổi vị trí trong nháy mắt, chỉ chốc lát mà gã thiếu niên nhìn như thư sinh này đã giải quyết hết bọn học sinh cá biệt.
Ngươi đừng quá đáng! Nếu ta đem người của mình đến...
Chang Ho lúc này ngoài mạnh trong yếu, nhưng hắn vẫn cố dọa dẫm Hoshi.
Hắn còn chưa nói hết câu, liền cảm giác được sức mạnh truyền đến từ chân của Hoshi lại tăng lên.
Hoshi vốn định chỉ để Chang Ho xin lỗi Sae Hee là bỏ qua chuyện này, không ngờ tên này còn cố gắng uy hiếp hắn.
Ngu xuẩn mất khôn.
Sae Hee bây giờ đã kinh hãi đến ngây ngẩn cả người. Nàng không ngờ mặt ngoài Hoshi trông tuấn tú nhã nhặn, lịch sự thanh tao, đến khi tức giận lại kinh khủng đến thế.
Đồng thời trong lòng Sae Hee cũng có một tí ti cảm động và ngọt ngào. Dù sao Hoshi nổi giận chính là vì nàng mà.
Ta không muốn nhắc lại lần thứ hai.
Hoshi cau mày, nói với một cách lạnh lùng mà chậm rãi. Từng câu từng chữ giống như xoáy sâu vào lòng Chang Ho.
Chang Ho dù sao cũng chỉ mới là học sinh trung học. Hắn chỉ ỷ vào mình biết đánh nhau, cho nên mới chia bè kéo phái không kiêng nể ai. Thế nhưng vừa gặp cao thủ chân chính, hắn đã sớm bị Hoshi dọa mất mật.
Hắn vừa định mở mồm xin lỗi, bỗng một giọng nói cắt ngang :
Các ngươi đang làm gì vậy!
Một người đàn ông trung niên mang theo bảo vệ đến.
Thầy giáo đến kìa, đi thôi.
Đám học sinh đứng xem vội vàng bỏ đi.
Hoshi, đi thôi.
Sae Hee thấy giám thị đến liền kéo Hoshi đi.
Nhưng hắn còn chưa xin lỗi...
Hoshi còn chưa nói hết đã bị Sae Hee lôi đi.
Bỏ đi, nếu bị giám thị tóm thì phiền lắm.
Cùng lúc đó, có một người đàn ông khá đẹp trai mặc áo thun quần soóc ngồi trên sân thượng nhìn xuống. Miệng ngậm thuốc lá, thì thào nói :
Kiến thức cơ bản của thằng nhóc kia tốt thật. Mình chưa gặp được người nào lại có cơ sở chắc đến thế.
Đột nhiên, hắn đổi giọng :
Mà liên quan quái gì đến mình chứ! Haizz!
P/S : Xin lỗi những bạn nào thấy khó chịu về một số câu văn khá thô tục. (´ー`)
Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv