Chương 25 : Xấu hổ – Chán ghét ?
-
Từ Prince Of Tennis Bắt Đầu
- ٩(^‿^)۶
- 2162 chữ
- 2019-08-26 01:09:24
Một ngày mới bắt đầu, ánh ban mai tỏa khắp phía rạng đông, chào ngày mới đã đến.
Từng tia sáng nhẹ len qua khe cửa sổ chiếu rọi vào mặt Hoshi làm khuôn mặt của hắn đã vốn tuấn tú nay còn thêm phần thần thánh uy nghiêm.
Ừ ?
Hoshi bị ánh nắng chiếu vào mặt, dần dần tỉnh lại. Bỗng, trong giấc mơ, hắn cảm giác mình đang cầm nắm một thứ gì đó mềm mại nhu nhuyễn như bông vậy.
Theo bản năng, Hoshi nắn bóp vài cái, cảm giác thật là dễ chịu.
Nào ngờ, có một âm thanh vang lên bên cạnh hắn :
Ư ?
Trong lòng Hoshi đột nhiên cả kinh. Đôi mắt của hắn đồng thời mở to ra, trợn tròn lên. Sau đó cái cần cổ như một con rôbốt quay sang bên một cách cứng nhắc.
Đập vào mắt là một khuôn mặt quyến rũ đang thiêm thiếp ngủ. Ba ngàn sợi tóc đen chảy dài xuống dưới như một dòng thác âm u, tăng thêm phần nào sự cuốn hút. Nhất là đôi môi mỏng mà căng tràn đỏ thắm, cứ như muốn hút sự chú ý của người ta vào nó.
Nhưng lúc này Hoshi lại không có tâm tư đi thưởng thức vẻ đẹp ấy. Bởi hắn phát hiện ra chủ nhân của nó lại đang nằm khỏa thân.
Mà thứ mềm mềm hắn đang nắn bóp trong tay là một bộ ngực căng tràn sức sống. Xúc cảm truyền đến làm hắn cứ muốn nắm mãi không buông.
Đột nhiên, Hoshi giật bắn người lại, không cẩn thận liền rơi xuống giường.
A! Đau quá!
Cô gái nằm trên giường như bị Hoshi gọi tỉnh.
Hai mắt của nàng mông lung đầy mê vụ mở ra. Có vẻ cô gái vẫn chưa phản ứng được có đàn ông trong phòng. Nàng vẫn như bình thường, vươn vai ngáp một cái hết sức đáng yêu.
Nhưng cũng chính bởi hành động này mà vô tình nàng đã để Hoshi chiêm ngưỡng hết cái
vàng ngọc
của mình.
Hả ?
Nàng ta gãi đầu một cái, sau đó mới quay đầu nhìn Hoshi lúc này còn đang ngồi dưới giường.
Thế là hai người cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, không ai thốt ra lời.
Cô là ai ?
Hoshi nuốt nước miếng một cái, hỏi dò. Thật ra trong lòng hắn cũng biết đây là người cùng thuê phòng với mình rồi. Chỉ là tình huống bây giờ khá lúng túng, hắn phải lựa lời mà nói không thì
lãnh đủ
.
Hai mắt cô gái kia chớp chớp, tay sờ lên môi :
Ngươi không nhớ gì à ? Chuyện tối qua...
Hoshi nghe vậy bỗng sửng sốt, lạnh cả gáy :
Gì cơ ? Tối qua ?
Hắn còn chưa phản ứng lại, cô gái kia đột nhiên lã chã nước mắt, cả người run run, che mặt nức nở :
Ngươi... Ngươi thật nhẫn tâm... Tối qua ngươi đã cưỡng bức ta mà bây giờ lại chối là sao ?!! Hu hu...
WTF ?
Đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng của Hoshi vào lúc này. Hắn vội vã phân bua :
Này này... Cô đừng vu oan cho người tốt... Ta... Ta không có làm vậy... Vả lại không phải quần áo của ta vẫn còn sao ?!!
Trong đầu Hoshi đột nhiên xuất hiện một tia linh quang. Đương nhiên, giọng nói của hắn vẫn khá là khép nép, dù sao khi nãy hắn cũng chiếm món hời của người ta, bây giờ lại to tiếng thì có vẻ vừa ăn cướp vừa la làng quá.
Mặc dù Hoshi cũng không biết cô gái kia có biết mình bị hắn sờ soạng hay không.
Cô gái kia bị lật tẩy cũng không thẹn thùng, cười hì hì :
Hì hì... Bị lật tẩy rồi à ? Được rồi, không đùa nữa... Ta tên là...
Nàng còn chưa nói hết thì đã bị Hoshi ngắt lời :
Được rồi! Có gì muốn nói thì mặc đồ xong hẵng nói.
Dứt lời, Hoshi liền xông vào phòng tắm.
Tí tách...
Những giọt nước lành lạnh chảy xuống làm cảm xúc trong lòng của Hoshi dần im ắng lại, không xao động như trước nữa. Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy con tim mình hừng hực một ngọn lửa hứng phấn đến xốn xang. Dù sao, cảnh tượng lúc nãy quá là
hương diễm
, quá là kích thích rồi.
Khi hắn rời khỏi phòng tắm, cô gái kia đã mặc đồ áo cẩn thận, đang ở phòng bếp làm bữa sáng.
Thấy hắn đi ra, nàng tự nhiên cười mời :
Đi ra rồi đấy à. Đói bụng rồi phải không ? Để ta dọn bữa sáng lên cho ngươi.
Hoshi nghe vậy, hơi đắn đo một chút rồi cùng nàng ngồi vào bàn ăn.
Ta là Aki Hoshi, xin hỏi ngươi là... ?
Hoshi nuốt một miếng cháo, hơi chút ấp úng hỏi cô gái kia. Bộ dáng của hắn bây giờ và ngày hôm qua tưởng như hai người. Hoshi lúc này như một học sinh hư chờ đợi trách phạt, hắn thậm chí còn chẳng dám nhìn vào mặt người ta.
Phốc phốc... Kya ha ha. Ngươi thật là thú vị đấy. Tên ta là Lee Shiho, cũng là người thuê phòng ở đây. Ngoài ra, ta còn chuẩn bị đến trường trung học Koo Ryong làm giáo viên y tế ở đó.
Lee Shiho ?!!
Hoshi giật mình. Không ngờ hắn chỉ đi thuê nhà ở tạm thôi mà cũng gặp phải Lee Shiho. Chẳng lẽ đây là
số mệnh của nhân vật chính
trong truyền thuyết sao ?
Này, ngươi không phải học sinh chứ ? Không nghĩ tới khi nãy ngươi lại đàng hoàng như vậy. Nếu là đàn ông khác hẳn sẽ không nhịn được mà đem ta
đẩy ngã
rồi.
Lee Shiho có vẻ rất thích trêu chọc Hoshi, lấy đó làm vui.
Xin nhờ, ngươi đừng quy chụp ta vào những loại đàn ông đó. Ta cũng chưa phải tinh trùng lên não. Vả lại, ta đây mới mười hai tuổi có được không!!!
Mười hai tuổi ? Cũng là học sinh trung học à ?... Không ngờ bọn trẻ ngày nay
tiền vốn
lại hùng hậu thế nha!
Shiho nói với giọng điệu kinh ngạc.
Nghe nói mười hai tuổi là lứa tuổi đối với khác phái có hứng thú nhất... Nếu không, ta cho ngươi nhìn một chút ?
Nói xong, liền trực tiếp hành động. Vốn nàng chỉ mặc một chiếc áo len rộng thùng thình, nay càng kéo xuống dưới chỉ thấy lộ ra một cái rãnh sâu hoắm.
Rầm!
Hoshi đặt mạnh cái bát xuống bàn.
Không có hứng thú!
Động tác của Hoshi quá lớn làm cho Lee Shiho không khỏi ngừng lại, ghé mắt nhìn hắn.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn làm người ta sững sờ.
Trong mắt Hoshi đâu còn sự xấu hổ, dễ gần, hòa ái, thân thiện khi nãy nữa. Thay vào đó là ánh mắt mang theo sự nhàm chán và thậm chí có chút... ghét bỏ.
Ta ăn xong rồi! Cám ơn!
Hoshi nói xong liền đeo túi xách ra ngoài, để lại Lee Shiho ngồi thẫn thờ một mình.
Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc lâu, phảng phất Hoshi vẫn còn đứng đó.
Bỗng, Shiho nở nụ cười khổ :
Mình lại bị ghét sao ?
Thú thực thì khi nãy Shiho cũng không cảm thấy mình làm gì sai. Chỉ cho rằng mình đang đùa với một đứa bé mười hai tuổi mà thôi.
Nàng nào biết, trong tấm thân non nớt ấy là một linh hồn trưởng thành. Cho nên, hành vi của Shiho trong mắt Hoshi là có chút
trơ trẽn
, cố ý câu dẫn hắn.
Đồng thời, lúc trước khi đọc manhwa, ấn tượng của hắn đối với Shiho vốn đã không tốt. Bởi trong truyện, Lee Shiho có thể nói là bắt cá hai tay. Một mặt nàng vẫn còn dây dưa với bạn trai cũ là Hyun Won Jae. Mặt khác lại cố gắng quyến rũ Han Chun Woo.
Mới cũ cộng lại dẫn đến Hoshi không hề có cảm giác tốt đối với nàng.
Nhưng càng là vậy, Lee Shiho lại càng cảm thấy hứng thú đối với Hoshi hơn. Trước kia nàng luôn được
truy tinh phủng nguyệt
, đi tới đâu cũng được người chú ý, nâng niu như hòn ngọc quý. Thế nhưng bây giờ lần đầu tiên có một người đàn ông, mặc dù chỉ có mười hai tuổi, tỏ ra chán ghét nàng cũng để Shiho cảm thấy uất ức, nhưng cũng cảm thấy thú vị.
Hoshi càng là vậy, Shiho lại càng muốn hiểu hơn về hắn. Đó là tính cách của nàng.
…....................................................................................
Haizz!!! Xúi quẩy!!!
Hoshi thầm mắng một tiếng.
Tưởng rằng thơm bơ nhưng hóa ra lại nằm mơ ban ngày.
( Đời không như là mơ )
Từ ngày ở cùng Shiho đã qua gần một tuần, nhưng Hoshi vẫn cứ cảm thấy trong lòng có gì đó bực bội.
Đúng lúc này, Hoshi đi qua một quán karaoke. Một người đàn ông mặc quần soóc, áo hoa đi ra.
Người này không phải ai khác, mà chính là Han Chun Woo!
Theo sau hắn là một đám người mặc đồ đen, cổ đeo vòng vàng, rất giống mấy tay anh chị. Chỉ thấy bọn họ mang theo một đống thanh sắt đi sau.
Ố ồ! Buồn ngủ mà lại gặp chiếu manh!
Hoshi búng tay một cái, sau đó thận trọng theo sau.
Đi bar mà không chịu trả tiền sao ? Mày là thằng ăn chơi con gì ?
Tiếng quát truyền ra từ trong ngõ hẻm. Hoshi vội lấy máy điện thoại ra, bật chế độ camera.
Trong máy xuất hiện mấy người đang cãi lộn, thình lình là Han Chun Woo và mấy tay anh chị kia.
Chỉ thấy vẻ mặt của Han Chun Woo bây giờ vẫn còn nhởn nhơ như thường, cười khà khà :
Quá khen, quá khen!
Phải cho tên này một trận mới được.
Một người trong đó nói xong liền vung nắm đấm về Han Chun Woo.
Nào nào, làm gì căng thế ?
Han Chun Woo vừa nói, thân thể liền xoay một cái, tránh thoát nắm đấm của hắn.
Còn dám né à ? Các ngươi còn đứng đấy làm gì ? Lên cho ta!
Người này thấy một đấm không thành liền quát lên.
Mấy gã còn lại nghe vậy đều cầm thanh sắt xông lên, vụt về Han Chun Woo.
Ai dà... Làm khó nhau quá cơ.
Han Chun Woo nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ. Sau đó ánh mắt của hắn bỗng nhiên thay đổi, trở nên sắc bén lạ lùng. Khí thế toàn thân cũng chuyển biến một cách đáng sợ, như mãnh hổ xuống núi.
Han Chun Woo nở nụ cười gằn. Cổ chân xoay một cái, bỗng lùi về phía sau.
Keng.
Mấy thanh sắt đập hụt đâm xuống đất tạo nên âm thanh hết sức chói tai.
Mượn lực lùi lại, chân phải của Han Chun Woo đạp lên bức tường phía sau, cả người như tên rời cung bắn về phía trước.
Bành.
Nắm đấm của hắn trực tiếp đánh vào bụng của một tên to béo trong đó. Chỉ thấy khuôn mặt của tên hộ pháp đó trắng bệch, hai mắt như muốn trợn lồi. Chưa kịp ho ra máu thì đã hứng một cú đá móc câu như trời giáng vào đầu, nằm hôn mê bất tỉnh.
Rắc rắc!!!
Khà khà! Sướng quá ta ơi! Từ ngày đi làm thầy giáo lâu lắm mới được thả lỏng gân cốt.
Han Chun Woo lắc lắc cổ, cười một cái khoái chí.
Thằng khốn này!!!
Mấy tên còn lại thấy người bên mình bị đánh hôn mê bất tỉnh, đồng loạt xông lên.
Kết quả của chúng đã được định sẵn. Đối với người khác thì đám bảo kê này quả là một cơn ác mộng, nhưng đối với một huyền thoại trong Murim như Han Chun Woo thì chỉ là một bữa ăn sáng.
Trong chốc lát, một lũ to con đã bị Han Chun Woo xử lí hết, toàn bộ đều bầm dập thâm tím. Thậm chí có kẻ còn sùi cả bọt mép.
Đợi khi Han Chun Woo bỏ đi thì Hoshi mới từ góc khuất đi ra.
Nhìn lũ đô con đã bị hạ đo ván, Hoshi không khỏi than thở :
Quả không hổ danh là Goomoonryong.
Ngươi ở đây làm gì ?
Bỗng một giọng nói truyền đến làm Hoshi giật thót.
Hắn vội vàng quay đầu lại thì thấy...
Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv