Chương - 168: Mấy nhà vui mấy nhà buồn


Số từ: 2688
Nguồn: tamvunguyetlau.com
Edit: Quỳnh Trúc
Beta: Tuyết Y
Loan Loan nhìn bộ dáng Bách Thủ sầu thảm, nàng hé miệng cười cười, nàng còn nói hắn nghe không hiểu, thì ra là người này cái gì cũng biết.
Cách hai ngày sau, Dương Phong lại trở về Dương gia thôn, nhưng ngay cả nhà hắn cũng chưa về mà đi thẳng đến tìm Bách Thủ. Bách Thủ đáng tiếc nói cho hắn biết:
... Quán rượu nói, tất cả đều thực hiện theo khế ước...
Ngụ ý là không thể để cho người khác nhập vào nữa.
Dương Phong rất thất vọng.
Sau đó vào một ngày nọ, Loan Loan ôm con đi dạo ở mảnh ruộng trên núi thì gặp phải mẹ Thạch Đầu.
Loan Loan hỏi nàng:
... Gần đây trên chợ nghe không ít người nói triều đình tăng thêm thuế má, rất nhiều người làm ăn đều giảm sút, không biết cuộc sống gia đình của đại bá Thạch Đầu như thế nào?

Mẹ Thạch Đầu lắc đầu:
Không tốt lắm, lần trước cả nhà đi chợ ăn cơm, ta để ý thử thì thấy người mua đồ ít đi rất nhiều, lúc ế ẩm có khi tiền kiếm được một ngày còn không bằng ra ngoài làm việc chân tay nữa, cũng không biết tại sao việc làm ăn của bọn họ lúc này lại thảm như vậy?


À? Vậy sao? Nhưng ngày đó huynh ấy không phải nói với Bách Thủ là làm ăn rất tốt sao?
Loan Loan lộ vẻ kinh ngạc, mẹ Thạch Đầu còn kinh ngạc hơn cả nàng.

Cái gì? Huynh ấy đến tìm các muội thật sao?

Sau đó kể ra hành động kỳ quái của Dương Phong lần trước.
Đầu tiên là đột nhiên thường xuyên về nhà, lại được hai ông bà thông cảm, sau đó mời hai ông bà với một nhà Dương Khai Thạch đi lên chợ ăn cơm. Phải biết rằng, từ lúc Dương Phong chuyển lên chợ sống, chưa bao giờ thật sự mời người trong nhà ăn một bữa cơm đúng đắn.
Dương Khai Thạch mềm lòng, tự nhiên cũng bỏ qua khúc mắc trước kia với Dương Phong, sau đó Dương Phong nhân cơ hội này nói cửa hàng làm ăn không tốt lắm, gần đây cuộc sống vô cùng u ám. Sau khi nhận được sự đồng tình của hai ông bà và một nhà Dương Khai Thạch, thì nói mình có một mối làm ăn rất tốt nhưng chỉ không có đủ bạc, rồi lại nói muốn tìm Loan Loan nhập hội cùng nhau nhận thầu làm việc cho
Quán rượu Phúc sinh
. Hai vợ chồng Dương Khai Thạch có quan hệ tốt với hai người Loan Loan, chỉ cần bọn họ mở miệng, Loan Loan chắc chắn cũng không tiện cự tuyệt. Hơn nữa Dương Phong cũng bảo đảm sau này tuyệt đối sẽ giúp đỡ một nhà Dương Khai Thạch.
Người một nhà vốn còn đang chìm trong thân tình hạnh phúc, lúc này mới giật mình tỉnh lại, thực sự khiến cho lòng người lạnh giá.
Hai cái ông bà không nói gì, nhưng lại không thân cận với Dương Phong như mấy ngày trước, Dương Khai Thạch và Linh Tử thì lập tức cự tuyệt chuyện này.
Loan Loan có thể nhận được công việc này toàn bộ dựa vào chính năng lực của nàng ấy, bọn họ đưa chân vào giữa như vậy còn ra gì? Hai vợ chồng Loan Loan ngày thường đối xử với bọn họ không tệ, bám lấy người ta đòi tham gia, kiếm bạc của người ta, da mặt bọn họ có dày như vậy sao?
Dương Phong rất căm phẫn, mắng Dương Khai Thạch là huynh đệ ruột thịt mà cả việc nhỏ như vậy cũng không giúp. Dương Khai Thạch cũng giận đến xanh mặt, bọn họ cho là Dương Phong sẽ chỉ đến đây thôi, làm sao mà nghĩ được hắn vẫn tự chạy đi tìm Loan Loan cùng Bách Thủ.
Mẹ Thạch Đầu chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng, đối với Loan Loan xấu hổ không dứt.
Lúc Dương Phong kiếm được tiền, thì cả cha mẹ cũng không nỡ về nhìn một cái. Hiện làm ăn ế ẩm, cũng không tự xét lại mình cho kỹ đã mắc nợ cha mẹ, lại còn muốn lợi dụng quan hệ huynh đệ giúp mình kiếm tiền. Thạch Đầu có đại bá như vậy thật khiến cho nàng xấu hổ không thôi.
Loan Loan ngược lại cũng không để trong lòng, vợ chồng Dương Khai Thạch là dạng người gì nàng đã biết từ lâu, vì thế nàng còn an ủi mẹ Thạch Đầu một lúc.
Có điều, Dương Phong đã bị từ chối thẳng, vì hắn không thực hiện được bàn tính tốt của mình nên từ sau chuyện này hắn cũng không còn về nhà nữa.

Kết quả của kỳ thi Hương đã có, Lý Đại Trí quả thật đỗ tú tài, còn được viện trưởng Dương Khanh của
Thư viện Hồng Huy
nhìn trúng.
Dương Khanh năm nay đã sáu mươi, xuất thân là tiến sĩ, bởi vì chán ghét quan trường u ám, cả đời chưa từng được nở mày nở mặt trên quan trường. Nhưng bởi vì là một người chính trực liêm chính, lại hiểu tứ thư ngũ kinh, thiên văn địa lý, là người học rộng tài cao, bên trên không nỡ bỏ qua người như vậy, liền ban cho ông một chức quan nhàn tản. Mặc dù được một công việc rảnh rang không cần ngày ngày đối mặt với gió tanh mưa máu trên triều đình, nhưng ông vẫn thấy rõ không khí không sạch sẽ trên quan trường, nên sau đó ông từ quan, rồi vào
thư viện Thiên triều
– thư viện hạng nhất của thiên triều dạy học.
Cho đến mấy năm trước mới cáo lão hồi hương. Lúc ấy
thư viện Hồng Huy
chỉ là một trường tư thục nho nhỏ, ông không đành lòng thấy học trò ở quê nhà ngay cả một thư viện tốt một chút cũng không có nên bèn gia nhập
Thư viện Hồng Huy
, bởi vì ông rất có tiếng tăm, rất nhiều người ngưỡng mộ tới học, dần dần học sinh ngày càng nhiều, một ít thân sĩ có tiền còn quyên tặng bạc,
Thư viện Hồng Huy
lúc này mới có thể lớn như hôm nay, sau đó biến thành thư viện mà mấy thị trấn xung quanh không thể bằng.
Có thể được Dương Khanh nhìn trúng chính là phúc ba đời.
Lý Khai Minh và Dương Tuấn Kỳ không đỗ, nhưng vận mệnh Dương Tuấn Kỳ tốt, cũng vào được
Thư viện Hồng Huy
, chỉ có Lý Khai Minh không đỗ tú tài, cũng không thể vào thư viện.
Chuyện tốt thế này, khiến trong thôn tràn đầy không khí vui sướng hân hoan, mọi người rối rít đến tặng quà chúc mừng Lý Đại Trí. Bách Thủ cũng tặng đồ vật này nọ tỏ tâm ý.
Mẹ Đại Trí vô cùng vui mừng, lưng rốt cuộc cũng có thể thẳng lên, mọi người không chỉ khen Lý Đại Trí thông minh, còn thổi phồng cha mẹ Đại Trí có cách dạy con. Cả thôn trưởng cũng nói chuyện vui bậc này là lần đầu tiên ở Dương gia thôn, nhất định phải tổ chức chúc mừng một phen.
Cho nên ngày thứ hai, mẹ Đại Trí đã mở rượu đãi khách, trừ thân thích nhà mẹ đẻ của bà, thì gần như toàn bộ mọi người trong thôn đều đi. Lời nịnh nọt, thổi phồng cộng lại nhiều hơn cả đời này bà được nghe, mẹ Đại Trí cười đến nỗi mắt híp thành một đường.
Con trai đã có tiền đồ, cha mẹ Đại Trí cả ngày cười hớn hở, Lý Đại Thạch cũng rất cao hứng, có người hỏi thì hắn liền ngẩng đầu ưỡn ngực khen đệ đệ mình một phen.
Mà bản thân Lý Đại Trí ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, khiêm nhường hữu lễ không nôn nóng không cao ngạo. Mặc dù đã qua thi Hương, nhưng vẫn còn kỳ thi mùa xuân sang năm.
So với Lý gia vui mừng thì hai nhà khác lại bất đồng.
Dương Tuấn Kỳ không đỗ tú tài nhưng lại vào
Thư viện Hồng Huy
, có nơi học tập tốt như thư viện Hồng Huy này, lại được thầy dốc lòng chỉ dạy, nếu bản thân cố gắng nữa, tin rằng tương lai cũng sẽ có thành tựu. Cho dù cả đời hắn không đỗ tú tài, có danh sư chỉ bảo, nhất định cũng hơn hẳn người bình thường. Cho nên mẹ Tuấn Kỳ vừa thất vọng vừa vui mừng.
Mà bà mối Vương lại buồn phiền ra mặt. Ba người cùng đi, hai người khác đều có thu hoạch, chỉ có Lý Khai Minh không được gì, nhớ tới thái độ đắc ý của mình trong thôn lúc trước, bà chỉ cảm thấy mất mặt.
Nhưng nhìn vẻ mặt chán chường của con trai, bà lại không đành lòng trách cứ, bèn chỉ than ba tiếng rồi sau đó nói vài lời an ủi con trai. Lý Khai Minh khổ sở trong lòng, nghỉ ngơi vài ngày cũng không bước ra ngoài.
Bà mối Vương có ba đứa con, con gái lớn đã gả đến thôn bên cạnh từ lâu, con trai trưởng mở quán bán đồ trên chợ, không thành hôn, năm nay đã hai mươi, chưa kết hôn, nhưng đứa con này là một người rất có chính kiến, bà mối Vương cũng không lo lắng nhiều lắm.
Lý Khai Minh năm nay đã mười sáu tuổi, từ nhỏ đã nghe lời hiểu chuyện, vẫn được bà mối Vương thương yêu trong lòng bàn tay, bà cảm thấy không thể để cho việc thất bại một lần như vậy đã đả kích con trai, mà hắn cũng đến tuổi cần mai mối rồi, không bằng tìm một cửa hôn sự tốt cho hắn, để hắn vui vẻ. Trước tiên làm thân với nhau, chờ một hai năm nữa thành thân, cũng có thể thừa cơ hội này tìm một người vợ tốt cho con trai trưởng trước.
Chọn vợ nhất định phải xuống tay trước, nếu không thì sẽ bị người ta chọn mất. Chỉ cần con trai có vợ, bà tin rằng hắn sẽ càng thêm cố gắng, mặt khác bà cũng muốn tìm cô nương có tướng vượng phu đổi vận cho con trai, hi vọng lần sau thi một lần sẽ đỗ.
Thương lượng xong với chồng, nói là làm, bà mối Vương bắt đầu lưu ý cô nương có số tuổi tương xứng. Rốt cục trời không phụ lòng người, để cho bà tìm được một gia đình.
Là người nhà họ Đàm, ca ca gọi là Đàm Đàn, ở chợ buôn bán, không ở cùng con đường với Lý Khai Thái, nhưng cũng xem là quen biết. Phía dưới còn có hai muội muội, Bà mối Vương vừa ý là người tỷ tỷ Đàm Vân tuổi xấp xỉ Lý Khai Minh.
Đàm Vân vóc người xinh đẹp, tính tình tốt, chịu khó, người trong thôn ai cũng khen, một năm qua người đến làm mai cũng không thiếu.
Muội muội gọi là Đàm Nguyệt, hoàn toàn trái ngược với tỷ tỷ, tính tình không tốt, bộ dáng bình thường, hằng ngày ngang ngược kiêu ngạo, chỉ cần nói đến nàng, người trong thôn đều lắc đầu.
Ba người điều kiện ngang bằng nhau, hai lão nhân gia trồng hoa màu, cửa hàng Đàm Đàn làm ăn tốt, hai tỷ muội thỉnh thoảng có ra hỗ trợ, người quanh cửa hàng coi như có quen biết.
Hai nhà đều buôn bán, bà mối Vương cảm thấy hôn sự này rất xứng, nên bền mời người tới mai mối. Đối phương không đáp ứng ngay, mà tất nhiên là lặng lẽ hỏi thăm tình huống Lý Khai Minh. Hai ngày sau, đối phương để cho bà mối trả lời, khiến cho khuôn mặt vui vẻ của bà mối Vương thiếu chút nữa giận đến lỗ mũi bốc khói.
Không đợi người bà mối nói hết lời bà đã gân cổ lên mà mắng:
... Nghĩ cũng hay nhỉ, cho là thiên hạ trừ nhà đó ra thì không còn cô nương nào nữa à? Còn một xứng một? Có mua một tặng một chúng ta cũng không cần...

Hai tỷ muội Đàm gia, khiến cho người ta quan tâm là Đàm Nguyệt, còn chưa tới tuổi làm mai, tiếng xấu đã lan khắp trong ngoài thôn không ai không biết, hai lão nhân rất lo lắng, khi bà mối Vương nhờ người tới làm mai, họ nghe ngóng một chút, thì ra là Lý gia có một cặp huynh đệ, ca ca cũng buôn bán ở chợ, đệ đệ là người đọc sách, tính tình tốt, Đàm Nguyệt tính tình không tốt không phải đúng lúc tìm được một người tính tình tốt rồi hai người mới có thể hòa hòa mỹ mỹ sống cả đời sao?
Nhưng người ta hỏi Đàm Vân, cả nhà nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy ca ca Lý Khai Minh đã hai mươi còn chưa thành thân, nhất định là có chút vấn đề, liền muốn dứt khoát để cho con gái lớn Đàm Vân gả cho ca ca Lý Khai Minh là Lý Khai Thái, Đàm Nguyệt gả cho Lý Khai Minh, đây không phải vừa vặn ca ca xứng với tỷ tỷ, đệ đệ xứng với muội muội, gả đi cũng sẽ không rối loạn bối phận.
Nhưng việc này với bà mối Vương mà nói thì lại là sự nhục nhã sâu sắc, với Lý Khai Minh mà nói cũng là khuất nhục.
Mà Đàm gia nghe xong lời bà mối Vương nói cũng tức giận vô cùng, vốn định lấy ưu thế của con gái lớn đồng thời định ra hôn sự của đứa con gái nhỏ, không ngờ lại bị người ta mắng như vậy, lập tức đuổi bà mối ra ngoài.
Chuyện tốt không thành, còn náo loạn chê cười, không thể nghi ngờ khiến cho tâm tình Lý Khai Minh sau khi thi rớt càng thêm sa sút, trong thôn cũng có người sau lưng thầm cười nhạo, lại nhìn bộ dáng vui sướng hớn hở hằng ngày của mẹ Đại Trí, mẹ Tuấn Kỳ cũng mang một dạng đắc ý, trong lòng bà mối Vương rất khó chịu.
Loan Loan cũng cảm thấy người Đàm gia kia có chút ý nghĩ kỳ lạ!
Bà mối Vương tìm một ngày lên chợ bói một quẻ, quẻ sư giải thích là, tổng thể Lý gia sống coi như giàu có. Điều này cũng không giả, bà mối Vương làm mai mối quanh năm, đây chính là một khoản thu nhập tốt, trong nhà lại có đất trồng, Lý Khai Thái ở chợ làm ăn, cuộc sống của cả nhà đương nhiên sung túc hơn phần lớn mọi người trong thôn.
Nhưng, trong quẻ đã nói, tổng thể vận số Lý gia là mạnh, nhưng xem bản thân Lý Khai Minh lại hơi yếu một chút.
Lý Khai Minh sinh không đủ tháng, vì vậy từ nhỏ nhiều bệnh hơn, sau này lớn lên, được Bà mối Vương chăm sóc tốt, cái gì ngon đều dành cho Lý Khai Minh trước, dần dần thân thể hắn cũng tốt hơn, sau mười tuổi Lý Khai Minh căn bản không mắc phải bệnh gì.
Hiện vừa nghe quẻ sư nói như vậy, bà mối Vương chợt cảm thấy có lý, vội hỏi quẻ này giải như thế nào?
Quẻ sư vuốt vuốt chòm râu mình, bí hiểm nói:
Tráng dương, tăng thêm số phận và vận mệnh.

Được quẻ sư chỉ điểm, bà mối Vương rất cao hứng, tạ lễ thật dày, sau đó nhớ vật liệu cần thiết rồi bắt đầu thực hiện.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tú Sắc Nông Gia.