Chương - 201: Cưỡng hiếp
-
Tú Sắc Nông Gia
- Quả Vô
- 2477 chữ
- 2020-05-09 06:37:49
Số từ: 2472
Nguồn: tamvunguyetlau.com
Để bảo đảm an toàn, trên mỏ sẽ thành lập một tiểu đội tuần tra, vì vậy cần tuyển một vài người khỏe mạnh vào. Sau hồi lâu bàn bạc rốt cục cũng có kết quả. Bách Thủ từ bên chỗ coi than đá sẽ được điều đến đội tuần tra, trong đó còn có Chu Thụ đã cùng trông coi với hắn, Cát Đại đang làm việc trên mỏ và Triệu Nhị của thôn.
Đội trưởng là Tạ Tam. Bách Thủ được bổ nhiệm làm đội phó.
Nhiệm vụ của đội tuần tra nặng hơn chút ít, phạm vi hoạt động có rộng hơn nhưng thời gian cũng linh động, vì vậy Bách Thủ có thể nhân lúc trước khi làm việc về thăm nhà một chuyến. Tiền công vẫn không khác lúc trước. Đội trưởng mỗi tháng được hai lượng bạc, đội phó một lượng rưỡi, còn đội viên thì một lượng hai trăm văn tiền.
Hai người một ca, Bách Thủ và Chu Thụ làm một ca, Cát Đại và Triệu Nhị một ca.
Không biết có phải Dương Phong đã cho Tạ Tam lợi ích gì không mà hắn được nhận trông coi bãi than. Vốn hắn đã luôn trông coi cửa hàng ở chợ, không phải thường xuyên làm việc lao động, bây giờ rốt cuộc cũng có thể được công việc nhẹ nhàng. Còn một người nữa chính là cha Tuấn Kỳ.
Chuyện này đã làm mẹ Tuấn Kỳ mừng đến phát điên. Mấy ngày trước còn đang oán hận sao công việc nhẹ nhàng như thế lại không đến lượt mọi người, hôm nay rốt cuộc lại rơi xuống đầu lão già nhà mình. Nhưng vừa thấy Bách Thủ được làm đội phó đội tuần tra, trong lòng lại bắt đầu chán ghét, mang tiếng đi tuần tra chẳng phải chỉ là đi dạo loanh quanh thôi sao!
Hơn nữa mỗi tháng lại không cần làm việc nặng đã có thể dễ dàng nhận được nhiều tiền công như vậy. Nhưng ngẫm lại, trong lòng nàng lại tiêu tan. Cha Tuấn Kỳ trông than đá, chỉ cần trông coi cho tốt, lúc làm việc không cần đi loạn, có chuyện gì còn có thể tìm đốc công. Nhưng đội tuần tra không được như vậy, nếu như trên mỏ phát sinh chuyện gì, người chịu trách nhiệm đầu tiên là đội tuần tra, có gì nguy hiểm cũng là đội trưởng tới chống đỡ.
Chuyện vần công trên mỏ thế này đều có quyền được tự do điều phối. Nếu như quản sự cảm thấy ngươi không thích hợp làm việc này, vậy ngươi có muốn cũng không nhất thiết sẽ được.
Sau khi thu xếp chuyện đội tuần tra thỏa đáng, Tạ Tam đi tìm Tạ Nhàn báo cáo:
Tam thiếu gia, dựa theo phân phó, nô tài đã xếp xong đội tuần tra rồi ạ.
Tạ Nhàn gật đầu hỏi:
Có ai dị nghị gì không?
Dạ không có! Tam thiếu gia thu xếp, ai dám nói gì chứ ạ?
Tạ Tam hì hì cười nịnh nọt.
Vậy thì tốt! Nếu ai không đồng ý, ngươi cứ hạ hắn cho ta!
Tạ Nhàn không ngẩng đầu lên thản nhiên nói.
Tạ Tam cẩn thận liếc nhìn hắn một cái. Hắn đi theo Tạ Nhàn thời gian qua, coi như đã hiểu được tính tình Tạ Nhàn. Ngoài mặt hắn là một thiếu gia hiền hoà biết phân rõ phải trái. Nhưng bản chất bên trong là người không chịu nổi có một hạt cát trong mắt, ai dám trái ý hắn lập tức sẽ bị chèn ép đến chết.
Nghĩ tới đây, hắn càng thêm cung kính nói:
Vâng
Thấy thái độ của Tạ Tam như thế, Tạ Nhàn rất hài lòng. Hắn mỉm cười liếc Tạ Tam một cái, nói:
Ngươi cứ ngoan ngoãn làm việc cho ta, sau này nhất định sẽ không thiếu ngươi một phần.
Dạ. Cám ơn Tam thiếu gia. Tiểu nhân nhất định sẽ dốc toàn lực.
Tạ Tam lập tức cao giọng đáp.
Thấy thần sắc Tạ Nhàn có vẻ rất tốt, hắn liền nhân cơ hội hỏi:
Tam thiếu gia, cả nhà mẹ Tuấn Kỳ này có quan hệ với người trong thôn không được tốt lắm, hơn nữa nàng ta còn rất lắm lời, lại có hiềm khích với vợ chồng Bách Thủ huynh đệ. Lần trước nghe những lời kia của nàng dường như rất oán giận Bách Thủ huynh đệ? Còn nhiều người có thể trông coi bãi than được mà, sao thiếu gia nhất định phải chọn cha Tuấn Kỳ vậy ạ?
Tạ Nhàn khẽ mỉm cười:
Ngươi không thể bởi vì người ta nói nhiều mà có thành kiến được! Loại người này ngươi chỉ cần cho nàng chút ngon ngọt, nàng sẽ biết ơn ngươi. Không phải nàng nói công việc nhẹ nhàng sao không đến lượt à? Được thôi, ta liền như ý nguyện của nàng. Vả lại, dù sao họ cũng là đại bá, đại bá mẫu của Bách Thủ huynh đệ không phải sao?
Vâng! Tiểu nhân đã hiểu.
Tạ Tam cười ha ha nói, trong lòng chuyển mấy vòng vẫn không rõ dụng ý của Tạ Nhàn.
Đến giờ ăn cơm Tạ Nhàn liền rời khỏi mỏ, hắn chưa bao giờ dùng cơm trên mỏ cả.
Tiễn Tạ Nhàn đi, Tạ Tam trở lại khu bếp. Mọi người đang xếp hàng mua cơm. Tạ Tam cầm bát của mình đi tới trước mặt Hương Tú. Hương Tú đang chuẩn bị múc thức ăn cho một công nhân kế mình. Tên kia thấy Tạ Tam đi tới liền nhanh chóng thu bát về, nói:
Tạ đốc công, ngươi tới trước đi.
Tạ Tam khoát tay:
Không sao, ngươi lấy trước đi.
Chờ công nhân kia nhận xong cơm, lúc này Tạ Tam mới cầm chén đưa đến trước mặt Hương Tú, nhìn Hương Tú cười ha hả nói:
Hương Tú muội tử, món ăn hôm nay thơm quá, do nàng làm sao?
Nhất thời Hương Tú có chút không được tự nhiên. Theo lý nàng lớn hơn Tạ Tam có đến vài tuổi, Tạ Tam chỉ cần gọi tên là được rồi, hết lần này tới lần khác cứ gọi thêm muội tử, làm cho người ta vừa nghe liền hiểu lầm. Hương Tú mấp máy miệng:
Ta làm gì có tay nghề tốt như vậy, đều do đại nương nấu đấy.
Tạ Tam nhìn món ăn trong bát, rồi lại nhìn chằm chằm vào mắt Hương Tú, lộ vẻ như cười lại như không. Nhất thời trống ngực Hương Tú đập liên hồi. Ánh mắt của Tạ Tam mới vừa rồi đầy thâm ý làm cho nàng có chút bất an. Ở thôn trang nàng đã nghe nói Tạ Tam là tên du côn hay trêu chọc ngang dọc rồi. Nhưng ngẫm lại, trên công trường nhiều người như vậy, nàng lại không làm sai cái gì, cho dù muốn phạt nàng cũng không tới phiên Tạ Tam, trong lòng lúc này mới an ổn lại chút ít.
Chờ tất cả công nhân nhận cơm xong, Hương Tú và Tạ đại nương cũng ăn xong cơm. Sau khi thu dọn, Hương Tú trở về nhà một chuyến, đến xế chiều lại tới chuẩn bị cơm tối. Nàng vừa đến khu bếp đã thấy Tạ Tam từ trên núi đi xuống. Hắn săm soi khu bếp hết một lượt, cơm trưa còn thừa lại chút đồ ăn, đến bữa tối còn có thể mang ra được.
Tạ Tam liền cau mày nói:
Món ăn buổi tối thế này không đủ! Chỉ còn chút đồ ăn thừa thôi.
Cũng hết cách rồi! Đồ ăn hôm nay vốn không nhiều lắm, đành chịu thôi.
Tạ đại nương cũng không còn biện pháp.
Sao mà được.
Tạ Tam không đồng ý:
Mệt mỏi cả ngày, đến cả cơm tối cũng không được ăn ngon, sao còn sức làm việc. Nhanh đi nấu đồ ăn mới đi!
Xoay người lại, hết nhìn bên này rồi nhìn bên kia một lát, nhất thời có chủ ý:
Có cách rồi, người ở Dương gia thôn chắc chắn có trồng rau, đến nhà nào đó mua không phải được rồi sao.
Tạ đại nương có chút khó xử:
Ta mới tới đây không lâu, lại không quen người nào trong thôn, sao biết được nhà nào có trồng rau chứ?
Thấy Hương Tú tới lập tức nảy ra một ý:
Hương Tú muội tử, ngươi là người của Dương gia thôn này, lần trước cũng là ngươi đi. Không bằng ngươi nghĩ biện pháp đi?
Thật ra thì Hương Tú cũng có chút khó xử, mặc dù nàng là người Dương gia thôn, nhưng cũng không thân thiết với người trong thôn, suy nghĩ một chút, đành đồng ý:
Được rồi.
Sau đó nàng định đi đến nhà Loan Loan, mà lần trước Loan Loan đã nói trong nhà không trồng rau, biết bản thân cũng không được người Dương gia thôn hoan nghênh nên không biết có thể đến nhà ai hỏi đây.
Suy nghĩ một chút, Hương Tú đành tới nhà Nguyên Bảo.
Mẹ Nguyên Bảo thấy Hương Tú lại tới nữa thì rất ngạc nhiên. Về lại Dương gia thôn nhiều năm như vậy, mấy năm đầu chỉ nghe thấy tên mà không thấy người đâu, hai năm qua dù có gặp Hương Tú cũng rất ít khi chào hỏi, sao lại đến nhà nàng nữa?
Nhớ ra Hương Tú đang làm việc trên mỏ, chẳng lẽ mỗi ngày trên đó đều thiếu thức ăn sao?
Theo lễ nàng vẫn khách khí mời Hương Tú vào nhà ngồi. Hương Tú ngại ngùng cười đáp, người vẫn đứng ở trong sân. Nàng không phải người thích quanh co, trực tiếp nói với mẹ Nguyên Bảo:
Thật ngại quá! Trên mỏ chỉ còn thức ăn thừa, Tạ đốc công nói những thợ đào mỏ cực khổ cả ngày, dù sao cũng phải được ăn ngon, muốn phòng bếp nấu vài món mới… Ta thật sự không còn cách nào nên mới đến quấy rầy nhà tẩu, tẩu yên tâm trên mỏ vẫn sẽ trả tiền.
À, thì ra là như vậy! Lần trước Hương Tú hái rau xong, đến hôm sau đã đem tiền tới cho nàng, làm việc rất lanh lẹ. Mà trên núi vườn rau trồng được cũng nhiều, suy nghĩ một chút, mẹ Nguyên Bảo cười nói:
Là chuyện này sao, ta còn tưởng chuyện gì. Không sao đâu, vườn rau trên núi còn đấy, nếu không chê ngươi cứ tới hái là được.
Không ngờ mẹ Nguyên Bảo dễ nói chuyện như vậy, Hương Tú rất vui mừng cám ơn mẹ Nguyên Bảo rồi tự mình lên núi.
Mẹ Nguyên bảo nhìn bóng lưng Hương Tú nhất thời ngẩn ra.
Dáng vẻ thuỳ mị, thắt lưng mềm mại như nước, vóc người trước sau lồi lõm đầy hấp dẫn, làn da mềm mại như trứng bóc, nữ nhân như vậy khó trách chiêu dụ nam nhân! Nhưng mà, ngoài những thứ này ra, dường như nữ nhân này rất dễ nói chuyện, không giống những lời đồn đãi!
Hương Tú ra khỏi nhà mẹ Nguyên Bảo thì cầm rổ lớn đi thẳng lên vườn rau trên núi. Dùng đồ của người khác phải luôn thận trọng, lúc hái rau nàng rất cẩn thận, sợ giẫm hỏng mất rau của người ta.
Thật vất vả mới hái đủ rau, trên tay dính không ít bùn, nàng đặt rổ rau trước hiên của căn nhà trên núi rồi đi xuống bếp. Trong vại còn chút nước, theo thói quen cầm lấy chiếc bát mẻ múc nước rửa sạch tay. Từ phòng bếp đi ra nàng giật mình kêu lên một tiếng.
Không biết Tạ Tam tới từ lúc nào, đang cúi nhìn rau xanh trong rổ. Thấy Hương Tú đi ra thì gật đầu mỉm cười:
Rau này không tệ, hái ở đâu thế?
Lúc này Hương Tú mới hoàn hồn chỉ chỉ vườn rau sau nhà.
Tạ Tam đi tới quả nhiên thấy một vườn rau, lại thấy nàng từ phòng bếp đi ra, nói:
Ngươi đang ở trong này làm gì vậy?
Rửa tay.
Tạ Tam nhìn tay Hương Tú còn động hạt nước, cười cười, hòa nhã nói với nàng:
Vất vả cho ngươi rồi.
Xoay người đánh giá đến căn nhà trên núi này, đẩy ra cửa nhà chính.
Hương Tú đi tới dưới mái hiên cầm rổ lên, đang chuẩn bị rời đi thì nghe Tạ Tam hỏi:
Căn nhà trên núi này của ai?
Hương Tú đành quay đầu lại:
Trước kia là nhà của Loan Loan muội tử.
Ngừng một chút nói:
Tạ đốc công, trong khu bếp còn có việc, ta xuống núi trước.
Vừa nói xong đã nghe Tạ Tam gọi lại:
Chờ một chút! Đây là cái gì? Ngươi xem có phải ai đánh rơi hay không?
Tạ Tam khẽ cúi xuống cạnh cửa nhà chính, cầm lên một cái rễ cây phủi phủi.
Trong lòng Hương Tú khẽ động, chần chờ một lúc mới đi qua. Vừa tới gần, đột nhiên Tạ Tam đưa tay kéo nàng một cái, người ngã nhào vào trong nhà chính, phía sau truyền đến tiếng đóng cửa «Két». Một đôi tay to ghì chặt lấy thắt lưng nàng. Hương Tú sợ hãi kêu một tiếng. Hơi thở của nam nhân phả vào cổ, làm cho lòng nàng nhanh chóng cảm thấy khủng hoảng.
Tạ Tam ba kéo hai lôi đưa nàng vào phòng. Hương Tú vừa phản kháng vừa quát:
Ngươi muốn làm gì? Mau buông ra, không ta gọi người đó!
Dường như một chút Tạ Tam cũng không sợ, cười hề hề:
Ngươi la đi, ta liền cởi hết quần áo để người ta đến thưởng thức thân thể trắng nõn này của ngươi.
Sắc mặt Hương Tú nhất thời trắng bệch!
Tạ Tam ném nàng một cái, Hương Tú ngã nhào lên đống cỏ khô trên giường, đây là lần trước nàng và Lưu quản sự trải ra lúc thân mật!
Hương Tú bị dọa đến đôi môi phát run, nhìn Tạ Tam kéo đứt váy ngoài của mình, nàng đã sợ đến nhũn ra.
Tạ Tam nhìn quần áo trước ngực Hương Tú bị kéo ra, bên trong hé lộ da thịt trắng noãn, máu huyết toàn thân liền sôi trào! Vừa nghĩ tới mỹ vị sắp được hưởng thụ, cười dâm đãng:
Ả đàng bà này đừng hồng giả bộ. Đừng cho là ta không biết, ông đây đã nhiều lần thấy ngươi cùng Tạ quản sự, hôm nay liền theo gia a!
Nói xong nhào tới Hương Tú.
Hương Tú bị dọa chỉ kịp kêu:
Cứu mạng!