Chương - 240: Bảo vệ nhà cửa
-
Tú Sắc Nông Gia
- Quả Vô
- 2391 chữ
- 2020-05-09 06:38:00
Số từ: 2386
Nguồn: tamvunguyetlau.com
Đã có một Tạ Tam, nhỡ đâu một ngày nào đó lại có thêm một Tạ Tam nữa thì phải làm sao bây giờ?
Cho nên ngày hôm sau, Bách Thủ dùng chỗ hồ xây tường còn thừa của hôm qua trộn lẫn với đất sét, đá lát trong phòng Mạch Thảo đã bị hỏng, những phiến đá không còn dùng được nữa thì mang đi trét lại cho chắc.
Có vài phiến đá trong phòng tắm bị vỡ thì mấy người nhặt lấy mảnh vỡ, mài thành những miếng nhỏ, mài nhọn phần đầu, sau đó trát một lớp hồ lên thành tường, dính mấy mảnh vụn đã mài nhọn phần đầu lên trên, giống như cách gắn mấy mảnh thủy tinh lên tường ở thời hiện đại.
Không có hàng rào điện đúng là khiến người ta lo lắng, nhưng vẫn có chút tác dụng!
Bên trong cửa sổ phòng Mạch Thảo làm thêm hai cái chốt, ban ngày có thể nhấc chốt ra, mở cửa sổ cho thoáng, ban đêm đóng cửa sổ, nhấc cái chốt xuống, cho dù có người cạy cửa sổ, lúc cái chốt dịch chuyển cũng sẽ phát ra tiếng động.
Nhưng Loan Loan cảm thấy như thế này vẫn còn chưa đủ. Biện pháp an toàn hữu hiệu nhất là nuôi một con chó trong nhà, nhưng mà ở mấy thôn quanh đây nàng cũng chưa từng nhìn thấy hay nghe nói nhà ai nuôi chó cả. Đi ra ngoài mua cũng ít có chỗ bán, cho dù mua cũng phải mua chó quê. Ở đây mỗi nhà thường chỉ đủ bạc cho ăn uống và chi phí sinh hoạt của nhà mình, có ai thừa lương thực mà đi nuôi chó. Nhà người giàu cũng có không ít nhà nuôi chó. Hình như nhà người ta nuôi cũng là chó đắt tiền gì đó, toàn giống hiếm có, mà mấy lượng bạc thì không mua được rồi, chưa kể, những loại chó đó không biết có giữ nhà được không.
Giống chó Ngao Tây Tạng giữ nhà là tốt nhất, nhưng mà nàng không mua nổi, sợ là ở đây cũng không có bán.
Cho nên, đành mua chó quê, nhưng hỏi thăm tới lui vẫn không tìm được chỗ nào bán. Thậm chí Loan Loan đã tính đến việc lên núi bắt lấy một con sói con về nuôi. Sau đó thì có tin, là do nhà Ngưu Sơn đưa đến. Nhà Ngưu Sơn bán bánh bao, hay mua thịt, có quen biết một vị đồ tể, nhà đồ tể đó có nuôi một con chó. Đúng dịp mùa xuân đầu năm nay con chó đó mang thai, trước đó vài ngày vừa sinh bốn con chó nhỏ, hiện nay bốn con chó nhỏ đã lớn lên rất khỏe mạnh.
Thấy rất tốt nên lập tức bảo Ngưu Sơn đưa đến nhà đồ tể kia, nói rõ mục đích, lại nói ra nguyên nhân, vị đồ tể kia có chút khó xử.
Ở quê ít nhà nuôi chó, năm nay khó khăn lắm chó nhà ta mới đẻ được lứa này, nhà ta tính giữ lại một con, sau này lai giống sẽ không tốn công nữa. Còn những con khác trên thôn trang đã đặt trước hai con rồi.
Vậy không phải nhà anh còn thừa một con sao, bán con đó cho nhà ta đi!
Đồ tể kia cười nói:
Ta đang định bán cho người ở chợ. Mấy ngày trước đã có vài người quen đòi mua đấy!
Loan Loan cười nói:
Chợ cũng có tuần đêm nên an toàn. Chúng ta cũng ở nông thôn, đây là do vạn bất đắc dĩ thôi. Dù sao đều là bán, không bằng bán cho chúng ta đi. Những người quen biết kia của anh cũng không cần gấp. Chỉ cần anh nói với bọn họ, tin rằng họ cũng hiểu cho, bảo bọn họ chờ lứa tiếp theo.
Vợ đồ tể kia đứng bên cạnh chồng có chút động tâm, chọc chọc vị đồ tể kia:
Chúng ta đã định bán, hay là bán cho mấy người này đi, không phải người ta đang rất cần sao?
Sau đó nàng cười nhìn về phía Loan Loan:
Cô yên tâm, chó nhà chúng ta ban đêm rất lợi hại, người nào nhảy vào nhà nhất định sẽ cắn!
Loan Loan cười gật đầu.
Nói xong, lại bàn đến chuyện giá cả. Đồ tể kia nói định mang đến chợ bán giá năm lượng bạc, Loan Loan cũng phải trả năm lượng bạc.
Lai Sinh bên cạnh nghe xong trợn tròn mắt:
Đắt như vậy, năm lượng? Người trên mỏ chết cũng chỉ được bồi thường có năm lượng bạc!
Loan Loan trừng mắt nhìn hắn một cái.
Không đợi đồ tể kia mở miệng, vợ hắn đã nói:
Năm lượng bạc có là gì, chó có thể đề phòng trộm cắp. Cậu nghĩ mà xem, nếu có trộm vào nhà trộm đồ. Đâu chỉ là năm lượng? Chưa kể đến chó vốn hiếm, nếu như dễ mua thì các người cũng đã không tìm đến đây, đúng không? Vật quý vì hiếm mà!
Lai Sinh không phục, miệng lầu bầu:
Tốn những năm lượng bạc! Nếu ban đêm nó không thể canh trộm, sẽ bóp chết nó.
Vợ đồ tể nghe xong cười một tiếng, cảm thấy Lai Sinh rất thú vị, liền nói:
Nếu cậu bóp chết nó thì mất toi năm lượng rồi. Giữ lại mỗi ngày mới còn năm lượng chứ.
Loan Loan cười cười, năm lượng bạc đúng là có hơi đắt, nhưng nàng thật sự muốn mua một con.
Nàng không khỏi cảm thán, một con chó đã quý ngang mạng người rồi! Nghĩ đến Diêm Nhị chết mới được bồi thường có năm lượng bạc, mà mua con chó này cũng tốn mất năm lượng.
Bách Thủ không nói gì. Mạch Thảo cũng cảm thấy đắt. Tiêu mất năm lượng bạc nên Loan Loan liền chọn lấy con cái, sau này còn có thể đẻ được!
Nhưng Lai Sinh lại không chịu.
Mua hai con đi, đệ muốn có hai con, sau này nhà chúng ta cũng tự đẻ được!
Bốn con chó vừa đúng hai đực hai cái, trên thôn trang mua hai con, nàng mua một con cái, nhà đồ tể còn vừa đúng một con chó đực, sau này để phối giống với chó mẹ của chúng, nên vị đồ tể kia hơi không muốn.
Loan Loan cười nói:
Anh bán cho ta có thể cầm tiền ngay, năm nay anh mang chó đi lai giống thì năm sau cũng có thể mà.
Vợ đồ tể hơi do dự, nhưng vị đồ tể kia kiên quyết lắc đầu, nhỡ đâu sang năm không được thì sao. Nhà mình có, chờ đến sang năm lại lai giống có chó con, lại có thể bán lấy bạc, thật tốt!
Sau đó Loan Loan lại khuyên hắn để lại một trong hai con định bán cho thôn trang cho nàng.
Đồ tể này lại vẫn kiên quyết lắc đầu không chịu.
Vậy không được, thôn trang kia chúng ta đã hứa rồi, sao có thể không giữ lời được. Chưa kể ta cũng không thể đắc tội với người ta.
Loan Loan hỏi hắn:
Rốt cuộc đó là thông trang nào thế?
Là Tạ gia trang.
Hóa ra là Tạ gia trang, mọi người hiểu ra, chưa đợi Loan Loan mở miệng, Lai Sinh đã nói tranh:
Vậy anh có thể bán một con nữa cho chúng ta mà. Chị dâu nhà ta quen với Tạ gia trang, hàng năm tẩu ấy đều dẫn người lên thôn trang làm công. Anh bán một con cho chúng ta, chắc chắn họ sẽ không nói gì đâu.
Đồ tể kia nghe xong, sửng sốt:
Làm công, cô chính là người Dương gia thôn hàng năm dẫn người lên thôn trang kia làm công à?
Loan cười nói:
Đúng.
Trên mặt đồ tể này liền nở nụ cười. Thì ra mỗi lần giết heo mổ thịt đều có mặt vị đồ tể này, lúc này hắn mới biết nên cũng thân thiết với đám người Loan Loan hơn không ít. Những đồ tể như họ hàng năm có thể đến thôn trang xẻ thịt mấy ngày hoàn toàn là nhờ vào Loan Loan. Hơn nữa quan hệ giữa Loan Loan và Tạ gia rất tốt, hắn liền có chút do dự. Phía thôn trang nhất định người ta sẽ lấy. Hắn đang tính xem có nên bán con chó định giữ lại cho nhà mình cho Loan Loan hay không.
Vợ đồ tể cũng nghĩ thế, nàng nghĩ năm nay có thể phối giống, thì năm sau cũng có thể. Đến lúc đó mà không được nữa còn có thể mang lên thôn trang, hoặc trực tiếp đến tìm Loan Loan để phối giống. Bọn họ bán chó cho Loan Loan, chẳng lẽ chút yêu cầu nhỏ này lại không được.
Bây giờ ấy à, cứ cầm bạc trắng trong tay mới là thật nhất.
Cho nên nàng nói với chồng mình:
Hay là chúng ta bán con chó định giữ lại cho nàng đi, sang năm rồi tính tiếp.
Loan Loan cũng cười nói:
Đúng vậy, chúng ta thật lòng muốn mua mà.
Dừng lại một chút, nàng nói năng đâu ra đấy:
Lại nói, con chó này là mẹ của đám này, sau này sao mẹ có thể phối giống cùng con được chứ.
Vợ đồ tể trợn mắt:
Sao mẹ con không phối được, chúng là súc sinh, đâu như người chúng ta.
Đồ tể đứng bên cạnh cười, rồi nói:
Được rồi, hai con này để cho các người dắt đi hết. Chúng ta đã có chút quen biết, không bằng thế này, hai con chó này tính mấy người tám lượng bạc thôi.
Như thế sao được.
Vừa nghe đến đây, vợ đồ tể không chịu:
Chúng ta khó khăn lắm mới nuôi được mấy con chó, bớt những hai lượng sao được!
Đồ tể trừng mắt nhìn vợ một cái, rồi quay sang Loan Loan cười nói:
Mụ vợ ta hạn hẹp, các người đừng để ý.
Không sao, mười lượng thì mười lượng, đã ra giá rồi lại đổi cũng không tốt.
Bách Thủ đáp, sau đó lấy mười lượng ra đưa cho đồ tể.
Trên mặt vợ đồ tể cười tươi như hoa, đồ tể thì có chút ngại ngùng. Mua được hai con chó xong mấy người liền về nhà luôn. Dọc đường đi Lai Sinh ôm chặt hai con chó không rời tay. Mạch Thảo cũng cười híp mắt nhìn hai con cún đáng yêu.
Về nhà, Bách Thủ bắt tay vào làm ổ cho hai con cún. Mà Loan Loan thì nhanh chóng đặt ra quy định cho Lai Sinh: cún con chỉ có thể ngủ trong ổ của chúng, không được phép bế lên giường, cũng không cho mang vào trong phòng, không được ôm nó suốt ngày.
Lai Sinh bĩu môi không chịu.
Loan Loan làm mặt nghiêm nghị:
Hai con chó này phải được tắm thường xuyên, nếu không trên người chúng sẽ có rận. Nếu đệ cứ suốt ngày ôm chúng, chẳng phải nhà chúng ta sẽ biến thành ổ rận sao? Đệ không nghe tẩu sẽ bán chúng đi. Mua mất năm lượng, bán một lượng, chắc sẽ có người tranh nhau mua.
Lai Sinh gục đầu, không cam lòng đặt chó con xuống. Con chó nhỏ nhanh chóng thoát khỏi tay Lai Sinh chạy ra sân. Loan Loan cười nói:
Đệ xem, nó thích sân nhà chúng ta như vậy, nếu cả ngày đệ đều ôm nó trong lòng, thử hỏi xem nó có thích được không?
Lai Sinh lắc đầu.
Loan Loan tiếp tục dạy hắn:
Không được ôm nó, nhưng hàng ngày đệ vẫn có thể chơi cùng nó mà, phải chơi cùng nó mới có thể thân thiết, sau này chờ nó lớn rồi mới nghe lời đệ…
Bên kia, ở góc sân bên trái, chính là ở bên ngoài phòng tắm, Bách Thủ đã làm xong một cái ổ nho nhỏ cho hai con cún.
Cún nhỏ mới đầu còn sợ người lạ, chưa đến hai ngày sau đã quen. Người trong thôn thấy nhà Loan Loan đột nhiên nuôi chó thì thấy rất lạ. Mà Lai Sinh hàng ngày cũng không đi chơi nữa, cả ngày đều ở nhà, cơm cũng là do hắn bưng cho chó, ngủ cũng là tự hắn bế hai con chó đến ổ.
Loan Loan cũng hết nói nổi.
Đấy đương nhiên là Lai Sinh của ban ngày, vừa đến tối, Lai Sinh liền nấu nước tắm, đổi lại quần áo trên người cho sạch sẽ, còn khó chịu nói:
Thật là bẩn muốn chết!
Trồng một cây dẻ vào mùa xuân, đến mùa thu liền thu hoạch được vạn quả!
Một năm trồng hai vụ, bây giờ đã vào lúc gặt lúa. Năm nay trong nhà có thêm vài miếng đất, nhưng lại có thêm người làm. Điều khiến Loan Loan và Bách Thủ khó hiểu nhất chính là, lúc ra ruộng làm, bình thường Loan Loan và Bách Thủ đều phải gọi Lai Sinh đi làm, cùng lắm là chỉ được một canh giờ, sau đó sẽ không thấy người đâu nữa. Giờ có thêm Mạch Thảo, thỉnh thoảng nàng nhắc hắn trở lúa hoặc quét lúa rải rác xung quanh vào một đống, mặc dù hắn vẫn không ngừng than phiền nhưng làm luôn tay không ngừng.
Lúc hắn muốn lười hay bỏ trốn, Loan Loan và Bách Thủ la hắn, thỉnh thoảng hắn còn mạnh miệng nói:
Đệ mệt!
không thì là
Đệ không làm nữa, hết sức làm rồi. Đệ không ăn cơm nữa là được, không làm nữa đâu.
Đúng kiểu chơi xấu ăn vạ.
Nhưng chỉ cần Mạch Thảo nói, hắn sẽ cúi đầu nói nhỏ đến mức chỉ hắn nghe thấy mà thôi.
Kể từ khi phát hiện ra điều này, Loan Loan và Bách Thủ không bao giờ sai Lai Sinh đi làm nữa. Lúc cần hắn, Loan Loan sẽ nói với Mạch Thảo, sau đó để Mạch Thảo bảo Lai Sinh đi làm việc.